A Thiệp

Chương 14




Lý Đang hiển nhiên đã khôi phục lại sức sống, bắt đầu từ lúc A Thiệp cứu hắn. Nhưng điều ra lo lắng không phải chuyện này, mà là Ly Đang lần này nhưng là bị người khác bán đứng, mà người muốn giết hắn sẽ không từ bỏ ý đồ như thế. Hắn lại đem những chuyện này để ra sau đầu, đắm chìm trong niềm vui sướng được A Thiệp cứu. Ta không thể không nhắc nhở hắn: A Thiệp cứu cậu không phải là vì cậu là Lý Đang,mà chỉ là bởi vì cậu ấy thiện lương.

Hắn biết rõ ta nói không sai, thế nhưng mà, hắn vẫn hưng phấn như trước. Giống như đang đứng giữa nơi hoang vu nhìn thấy ánh sáng nơi dân cư đông đúc.

Ta biết rõ hắn sớm muộn sẽ đi tìm A Thiệp, hắn đã sớm rục rịch từ lúc không thể xuống giường được. Ta nghĩ: Hắn chắc có lẽ không tiếp tục tổn thương A Thiệp nữa đâu nhỉ.

Lúc hắn tái nhợt không có huyết sắc xuất hiện trước mặt A Thiệp, A Thiệp cũng không có biểu lộ gì, hắn nói: A Thiệp, chúng ta nói chuyện đi.

A Thiệp lạnh lùng vứt lại một câu: Anh đi đi.

Hắn không có đi, mà lại đi theo, hắn nắm chặt lấy bả vai A Thiệp, A Thiệp đẩy ngã hắn, thương thế của hắn vẫn chưa lành, đau đớn.

A Thiệp cũng không quay đầu lại mà đi thẳng.

Lý Đang là người có nghị lực, hắn nhiều lần đi tìm A Thiệp, thậm chí cậu bỏ công việc để trốn hắn. Nhưng mà, cậu quá coi thường Lý Đang rồi. Lý Đang muốn tìm ai,thì người đó không thể chạy thoát được. Rốt cục cậu không tránh né nữa, nói với Lý Tiêu:

“Anh muốn thế nào?!”

“Cho tôi thêm một cơ hội nữa, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi!” là lời thoại kinh điển trong phim truyền hình, nhưng lại là lời nói trong nội tâm Lý Đang, mặc dù là đang nói với một người thiếu niên.

A Thiệp chỉ nhổ ra ba chữ: Không. thể. nào!

Lý Đang nói: Có thể, chuyện gì cũng có thể, nói cho tôi biết, đó là cách gì?

A Thiệp nói: đi đi!

Không!

Anh để tôi đi!

Không!

Cút!

Lý Đang xông lên ôm cậu vào trong ngực, A Thiệp dốc sức liều mạng giãy dụa, cuối cùng cho hắn một bàn tay vang dội! Lý Đang ngừng động tác, rất lâu rồi hắn không bị người khác đánh. Hắn siết chặt cậu vào trong ngực, nói cho cậu biết: Tôi yêu em. A Thiệp kêu to: Thả ra! Anh là đồ biến thái!

Lý Đang hận nhất người khác nói hắn biến thái, hận nhất!

Hắn đặt A Vượt lên tường, bờ môi hung hăng chặn trên miệng cậu. A Thiệp dốc sức liều mạng giãy dụa, lại bị hắn gần như điên cuồng mà cường bạo. Tình cảm Lý Đang bị đè nén quá lâu, vào lúc đó hoàn toàn bạo phát. Tay của hắn như cái kìm bắt hai tay mảnh khảnh của A Thiệp cố định trên đầu cậu, một tay khác, nắm lấy cổ cậu, ép sát thân thể A Thiệp vào trong tường. A Thiệp chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm, tay Lý Đang tay càng ngày càng dùng sức, hắn rốt cục phát hiện A Thiệp không giãy dụa nữa, nhắm hai mắt lại, cho đến khi hắn thấy được nước mắt A Thiệp chảy ra từ khóe mắt, hắn mới giật mình khôi phục lại thần trí, cuống quít buông tay ra.

A Thiệp trượt từ tường xuống đất, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng, cậu ngửa đầu nhìn qua Lý Đang, trong miệng nhả ra mấy chữ: Tha cho tôi đi, xin anh.

Lý Đang tay chân luống cuống đứng ngay tại chỗ. Cái tình cảnh này, lại khiến cho hắn có chút sợ hãi, và hận, hắn hận bản thân mình, rất hận!

Tấ cả mọi chuyện, ta lái xe theo ở đường nhỏ bên cạnh nên nghe thấy được.

Lúc ấy, ta không khuyên Lý Đang nữa. Hành vi của hắn, có lẽ, đã có rất nhiều tình yêu. Chỉ là, tình yêu này, có lẽ, cho tới bây giờ vẫn là sai lầm.

Sau lần đó, Lý Đang rất chán chường, chán chường đến mức cả ngày không ra khỏi cửa, mỗi ngày mặc đồ ngủ đi tới đi lui trong phòng. Chuyện trong bang, ta có thể giúp đỡ hắn, thế nhưng mà, chướng ngại trong lòng hắn, đến khi nào mới chấm dứt?

Ta sẽ không khuyên hắn quên A Thiệp đi, bởi vì, đó là vô dụng.

Có một ngày, ta lại đi thăm hắn, chợt thấy hắn lại mặc Âu phục phẳng phiu, hình như còn làm tóc, tinh thần cũng đã khá hơn nhiều. Ta rất kinh ngạc, hắn rất ôn hòa nói với ta: Cậu nói, tôi cũng giống như Tiểu An, làm anh trai của em ấy, được không?

Một phút này, ta mới thật sự nhận ra, hắn yêu A Thiệp, thì ra là đã sâu đến trình độ này.

Ta gật đầu cổ vũ hắn. Kỳ thật, ta biết rõ, chuyện đó càng khó hơn.

Nhưng mà, đây quả thật là kết quả tốt nhất cũng không chừng.

Lúc kết quả tốt nhất còn chưa đến, ta đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, người gọi, là Nhân thúc của Hồng Tinh, lão tìm Lý Đang. Lý Đang đã vài ngày không mở điện thoại.

Lý Đang nhận điện thoại, ban đầu còn giả bộ cười nói hàn huyên, thế nhưng bên kia nói câu gì đó, mặt của hắn lập tức âm trầm đến đáng sợ.

“Ngươi đem hắn ra sao?!” Hắn gào đến, ta nhìn thấy tay của hắn đang phát run:”Tôi lập tức tới!!!!” Hắn trực tiếp lao ra cửa, ta lập tức đuổi theo.

Lái xe chở chúng ta đến tổng bộ Hồng Tinh.

Trên đường, hắn nắm chặc nắm đấm, không nói một lời. Ta hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, sau một lúc lâu hắn mới nói:

“Lần trước cậu nói ai là người thủ đoạn nhất Hồng Tinh?”

“Nhân thúc.” Ta nói: “Lần trước lão đánh chết một người nằm vùng, xương cốt toàn thân người nọ gần như đều nát.”

Toàn thân Lý Đang bắt đầu run rẩy, hắn gào to với lái xe: Mày lái xe đến XX nhanh lên!

“Làm sao vậy?” Ta bắt đầu dự cảm được gì đó, cực kỳ không tình nguyện hỏi: “Lão bắt ai?”

“A… Thiệp.”

Ta nghĩ, lúc đó, tâm hai người chúng ta đều vặn vẹo đau nhức.