Lý Vi Ý đeo túi xuống dưới tầng, cô lái một chiếc ô tô con giá bốn, năm mươi nghìn tệ. Trong kiếp này, cô vẫn học vẽ, nhưng bởi vì phần lớn thời gian đều chăm sóc Trương Tĩnh Thiền nên danh tiếng và thu nhập kém hơn kiếp trước, nhưng vẫn đủ sống. Cô cũng học lái xe.
Còn Lê Duẫn Mặc sau khi tốt nghiệp đại học đã vào làm nhân viên thị trường cho một công ty, rất bận rộn vất vả, tiền lương cũng không cao.
Hai người ngoài chi phí sinh hoạt ra, thì số tiền còn lại đều dùng để chi trả viện phí cho Trương Tĩnh Thiền.
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, Lý Vi Ý lái xe trên con đường ngoại ô, hai bên là con sông uốn lượn và cánh đồng xanh mướt. Thỉnh thoảng, cô quen tay vuốt nhẹ mặt dây chuyền đeo cổ. Cô cúi xuống nhìn, đó là mặt dây chuyền tượng Phật bằng vàng do Trước Mặc Vân trước khi qua đời tặng cho cô vào 8 năm trước.
Lý Vi Ý cúi nhìn tượng Phật vàng, đưa đến bên môi nhẹ nhàng hôn lên.
Viện điều dưỡng này không lớn nhưng sạch sẽ gọn gàng, hộ lí chăm sóc cũng khá tận tâm. Lý Vi Ý và Lê Duẫn Mặc thường xuyên tới nên Trương Tĩnh Thiền luôn được chăm sóc và hồi phục tốt.
Cô đã đến trước cửa phòng rất nhanh, anh hộ lí đang cầm một cái chậu đi ra, mỉm cười với cô.
Lý Vi Ý hỏi: “Anh ấy…vẫn ổn chứ?”
Anh hộ lí kì lạ nhìn cô: “Vẫn ổn như mọi khi.”
Lý Vi Ý “ừ” một tiếng, định đẩy cửa vào, nhưng tay bỗng mềm nhũn. Cô từ từ đẩy cửa vào.
Căn phòng giống hệt trong ký ức. Hướng nam, chật hẹp đơn giản, ánh nắng ấm áp, rèm cửa trắng tinh.
Cái chăn màu trắng được phủ đến hông của anh. Anh mặc chiếc áo len mà cô mua, hai cánh tay để ngoài chăn, giống như chỉ đang ngủ.
Lý Vi Ý đặt chiếc túi lên bàn, đưa lưng về phía anh, đứng đó một lúc rồi mới nở nụ cười, đi đến bên giường. Nhưng ngay khi nhìn rõ khuôn mặt người trên giường, cô không thể cười nổi nữa, nước mắt che lấp tầm nhìn.
Trương Tĩnh Thiền vẫn giống như trước, tóc đen ngắn, gương mặt trắng trẻo, lông mày sắc nét, sống mũi thẳng tắp. Cho dù đôi mắt khép lại, vẫn có thể thấy vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo toát ra từ trên người anh. Nhưng gương mặt anh đã gầy hơn trước, giống như cô vậy.
Lý Vi Ý ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay anh, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay anh, cô nói nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe thấy: “Trương Tĩnh Thiền, sao anh vẫn chưa tỉnh lại? Em đã trở lại rồi.”
Ở các kiếp trước, cho dù kiếp thứ nhất phải trả nợ 1 tỷ tệ, anh vẫn luôn là người xuất chúng, tài giỏi và kiêu ngạo.
Chỉ có riêng lần này, anh yếu đuối nằm trên giường, suốt 8 năm qua anh phải dựa vào người khác để duy trì sự sống cơ bản của mình. Lý Vi Ý nhìn anh một lúc, bỗng nhiên cảm thấy không chịu được nữa. Cô khóc nức nở hỏi anh: “Sao anh ngốc vậy? Chặn xe cần cẩu cho em làm gì? Lúc đó, lúc đó… em mới là đàn ông. Với lại, không phải anh là sếp lớn sao, tại sao lại không biết tính toán như vậy? Cho dù em nằm trên giường bệnh 8 năm thì có sao? Dù sao em cũng chỉ là người tầm thường. Nhưng anh phải trở thành tỷ phú cơ mà, anh còn thiếu em 100 triệu đấy. Vậy mà anh lại nằm 8 năm trong cái chỗ tồi tàn này, kiếp này anh không còn gì cả… Tất cả đều tại em, em quá vô dụng, không kiếm được nhiều tiền, để anh ở chỗ khác tốt hơn…”
Cô khóc một lúc rồi dần dần bình tĩnh lại, nhưng ngày càng nhiều kí ức sống động hiện lên trong đầu cô, khiến cảm xúc cô lại lần nữa bộc phát.
Cô nhìn thấy mỗi năm vào ngày sinh nhật của Trương Tĩnh Thiền, cô và Lê Duẫn Mặc mang theo một chiếc bánh gato nhỏ, vây quanh anh hát mừng sinh nhật; cô còn nhìn thấy sau khi mình thi đỗ vào Học viện Mỹ thuật theo nguyện vọng, cô đã đặt giấy báo trúng tuyển lên đầu giường anh suốt một đêm;
Nhìn thấy mình vì công việc không thuận lợi mà đến khóc lóc trước mặt anh, đe dọa rằng nếu anh không tỉnh lại an ủi cô, thì cô sẽ ngoại tình. Nhưng cuối cùng, cô vẫn giặt hai bộ quần áo anh vừa thay ra, rồi khóc nức nở đi về nhà.
Nhìn thấy mình đã từng phát hiện một hộ lý lười biếng không tập vật lý trị liệu và mát xa cho anh, cô tức giận canh trong phòng anh suốt ba ngày ba đêm, khuôn mặt cô u ám khiến mấy hộ lí im như thóc.
Nhìn thấy mình đã trèo lên giường anh lúc đêm khuya, nâng một cánh tay anh rồi nằm trong vòng tay anh, ngắm nhìn vì sao ngoài cửa sổ, đan 10 ngón tay vào tay anh.
…
Nước mắt lại lăn dài trên má. Bao nhiêu kí ức trong 8 năm qua, như thể Lý Vi Ý đã từng trải qua chúng, khắc ghi trong tim.
Đồng thời, tình cảm sâu nặng đó vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, chỉ có thể tích lũy từ ngày này qua tháng khác, đang dần dần trào dâng trong lòng Lý Vi Ý.
Lý Vi Ý ngẩn ngơ.
Trải nghiệm này giống như cô từng trải qua.
Kiếp trước, cô cũng từng dành tình cảm sâu nặng cho Hứa Dị và cũng từng muốn xâm lấn trái tim cô như vậy. Nhưng Lý Vi Ý cuối cùng đã lựa chọn chống lại, lựa chọn lãng quên. Cô hoàn toàn che lấp “cô ấy”, người mà Hứa Dị yêu đã biến mất khỏi dòng thời gian. Với sự không ngừng thay thế của dòng thời gian, thứ tình cảm đó đã phai nhạt, không thể tìm thấy.
Nhưng lúc này, Lý Vi Ý cảm nhận được sự đấu tranh, vùng vẫy của cảm xúc trong lòng, như thể cô nghe thấy tiếng “cô ấy” trong kiếp này hỏi: Cô có thể giữ lại tình cảm tôi dành cho Trương Tĩnh Thiền không? Hãy để tình yêu của tôi dành cho anh ấy có thể tiếp diễn trong cô, được không?
Lý Vi Ý cúi đầu, nở nụ cười vừa chua chát vừa ngọt ngào..
Hóa ra là như vậy sao.
Hóa ra tâm trạng khi yêu một người một cách tuyệt vọng lại đầy hy vọng trong suốt 8 năm là như vậy sao.
Trương Tĩnh Thiền, lần này anh lãi to đấy.
Em không nỡ.
Tình sâu nghĩa nặng suốt 8 năm qua, em thậm chí không cần phải suy nghĩ, cũng không nỡ vứt bỏ nó. Em chỉ muốn trân trọng, giữ gìn trong lòng từng khoảnh khắc trải qua cùng anh, từng hoàng hôn và bình minh.
Vì vậy, em còn có lựa chọn nào khác không?
Không, em không có.
Cô nhắm mắt lại nghĩ, hóa ra trước đây mình đã nghĩ nhầm rồi.
Cô không hoàn toàn che lấp “cô ấy” của không gian thời gian này.
Lý Vi Ý duy nhất, Lý Vi Ý xuyên không qua vô số dòng thời gian, chỉ có trong kiếp này cô tình nguyện bị tình cảm của “cô ấy” che lấp.
Cô hoàn toàn không thể kháng cự, những tình cảm đó dường như đã ăn sâu vào xương tủy và máu thịt của cô. Cô thậm chí còn có thể cảm nhận được, tình cảm lâu dài ấy đang dần hòa quyện với sự rung động ban đầu cô đối với Trương Tĩnh Thiền, giống như dòng suối chảy ra đại dương rộng lớn, dần dần hòa làm một.
Kể từ giây phút này, cô chính là “cô ấy”, “cô ấy” vốn dĩ chính là cô.
…
Khoảnh khắc Lý Vi Ý ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Trương Tĩnh Thiền đã thay đổi.
Đột nhiên, trong não cô dường như có một tia sáng trắng lóe qua, giống như được gột rửa tâm trí.
Vậy nên… vậy nên…
Anh lúc đó cũng giống như thế sao?
Trương Tĩnh Thiền của kiếp trước khi tỉnh lại vào ngày 13 tháng 1 năm 2022, đối mặt với tình cảm phức tạp nhưng kiên định của “anh ấy” dành cho Lý Vi Ý trong 8 năm qua, anh lựa chọn như thế nào?
Trương Tĩnh Thiền cố chấp đó, liệu có lựa chọn nào khác không?
Không, anh không có.
Mãi đến giây phút này, Lý Vi Ý mới hiểu ra, tại sao ngày hôm đó ở kiếp trước, khi cô trở thành bạn gái của Hứa Dị, chạy đến phòng làm việc của anh, thì anh nhìn cô với ánh mắt trầm mặc, kìm nén và không thể chạm tới đó. Tại sao anh hỏi cô “những năm qua” sống như thế nào. Tại sao anh lại hôn mãnh liệt như thể đang đòi nợ vậy.
Bởi vì đúng là anh đang đòi nợ cho bản thân từ thời thiếu niên đến thanh niên.
Bởi vì ngày anh tỉnh lại, cũng không nỡ buông bỏ tình cảm trong 8 năm đó, tự nguyện bị “anh ấy” che lấp. Kể từ ngày đó, tình cảm của anh dành cho cô đã khác rồi.
Lý Vi Ý che miệng, khóc nấc lên.
Cô vẫn luôn nghĩ rằng, lần xuyên không đó chỉ là một khoảnh khắc nhất thời.
Bây giờ cô mới biết, anh đã đợi suốt tám năm trời.
Lý Vi Ý ghé lại gần giường, vùi mặt vào lòng bàn tay anh, không biết đã trôi qua bao lâu.
Cho đến khi có người gõ cửa.
Cô ngồi thẳng dậy, lấy khăn ướt lau mặt, quay đầu nói: “Vào đi.”
Hứa Dị mặc áo khoác đen đẩy cửa bước vào, đôi mắt sáng ngời nhìn cô.