A Thiền - Đinh Mặc

Chương 94: Tấm lòng của bố (2)




Trương Mặc Vân ngẩng đầu nhìn lịch treo tường, ngày 19 tháng 8 năm 2014, đã 24 ngày trôi qua. Vốn dĩ ông sẽ chết trên giường Lưu Doanh vào ngày 25 tháng 7. Lần này, Lưu Doanh bị ông tóm trong tay. Ông giả vờ ngu xuẩn như trước, đối phương vẫn án binh bất động.

“Không có gì là bọn chúng không dám làm.” Trương Mặc Vân chậm rãi nói. Người đàn ông đã nhẫn nhịn suốt hơn một tháng này, cuối cùng trên mặt hiện rõ vẻ hung ác, “Lần này, tôi sẽ khiến bọn chúng đi tù mọt gông!”

Chiều hôm đó, Trương Mặc Vân một mình đến phòng bệnh của con trai. Kể từ khi Trương Tĩnh Thiền gặp nạn, ông không đến thăm thường xuyên, cách bốn năm ngày mới đến thăm một lần. Bởi vì càng tới gần tháng 9, Phúc Minh càng khó chống đỡ, đang trên bờ vực sụp đổ. Cho dù là ông, thì cũng phải nỗ lực hết sức mới gồng gánh nổi.

Nhưng điều này cũng dẫn đến tin đồn bên ngoài, tỷ phú không coi trọng đứa con trai này. Thậm chí còn có tin đồn ông thực ra còn có một đứa con trai riêng khác, đã trưởng thành thừa kế gia sản. Trương Mặc Vân không biết tin đồn này bắt nguồn từ đâu, nhưng ông không lên tiếng giải thích.

Trương Tĩnh Thiền đã sớm được chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh đơn VIP. Cơ thể anh đã không có vấn đề gì, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. 

Ánh hoàng hôn chiếu vào phòng bệnh, một cô gái mảnh mai đang ngồi bên giường Trương Tĩnh Thiền, nói chuyện với anh.

Trương Mặc Vân dừng chân, nghe cô tự nói chuyện: “… Thật ra nhìn kỹ, anh cũng đẹp trai đấy chứ, em đợi anh 8 năm cũng chẳng lỗ gì. Nhưng lúc anh tỉnh lại rồi, anh sẽ không mất trí nhớ rồi quên em chứ? Phim trên TV toàn diễn như vậy, nếu sau đấy anh ở bên vị hôn thê nhà giàu thì em lại lỗ nặng. Không được không được, em phải đề phòng chuyện này…”

Cô học sinh cấp ba đập một cái vào đùi: “Em khắc cho anh vài chữ, để anh khỏi chối cãi.” Sau đó cô lấy bút trong cặp sách, xắn tay áo của Trương Tĩnh Thiền lên, viết vài chữ “Thuộc sở hữu của Lý Vi Ý”. Sau đó dương dương tự đắc nói với thiếu niên trên giường: “Mỗi ngày em viết một lần, để thôi miên anh.”

Cô gái có thể một mình tự chơi đùa vui vẻ như vậy, Trương Mặc Vân bật cười. Lý Vi Ý quay đầu lại thấy ông, mặt đỏ bừng: “Con chào chú.”

Trương Mặc Vân đã nghe vợ kể, cô bé này cứ cách ba đến năm ngày lại đến thăm Trương Tĩnh Thiền, còn nhỏ tuổi mà biết coi trọng tình nghĩ. Trong lòng Trương Mặc Vân thầm khen ngợi con trai có mắt nhìn người. Ông vui vẻ ngồi xuống, hai người trò chuyện vài câu đơn giản, hỏi thăm việc học hành của Lý Vi Ý, cũng nói về tình hình những ngày gần đây của Trương Tĩnh Thiền.

Trương Mặc Vân lấy ra một chiếc hộp dài nhỏ từ trong túi, ông mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền vàng hình Phật, trông có vẻ rất lâu năm. Ông nói: “Con gái, đây là vật truyền đời của tổ tiên nhà Trương. Mặc dù không mấy đáng giá lắm, nhưng mẹ của A Thiền đã đeo nó suốt nửa đời, giờ chú tặng lại nó cho con.”

Lý Vi Ý thầm nghĩ, đây là tín vật để nhắc nhở Trương Tĩnh Thiền giữ lấy “đức hạnh” đàn ông, nhưng cô lại không dám nhận: “Chú ơi, nó quá quý giá, có ý nghĩa quá lớn, con còn nhỏ không cầm được đâu.”

Trương Mặc Vân kiên quyết đưa cho cô: “Con hứa với chú, về sau mỗi ngày đều đeo nó, được không? Nhìn thấy nó, chú sẽ cảm thấy Trương Tĩnh Thiền nhất định một ngày nào đó tỉnh lại nhìn thấy con đeo chiếc vòng.”

Lý Vi Ý đành phải nhận lấy.

Cuối cùng, Trương Mặc Vân chuyển chủ đề, rất bình tĩnh nói: “Con gái, nếu đợi đến năm 2022 mà thằng bé vẫn chưa tỉnh lại, thì con đừng đợi nữa, hãy sống cuộc đời của riêng con.”

Thiếu nữ Lý Vi Ý cười chua chát cúi đầu, ngón tay vuốt hình Phật nặng trĩu trên dây chuyền và nói: “Để con đợi đến năm 2022… Con nghĩ, vốn dĩ là con và anh ấy gặp nhau vào năm 2022 phải không?”

Trương Mặc Vân mỉm cười ngẩng đầu, ánh mắt trong giây lát dừng lại trên cơ thể con trai nằm trên giường, rồi ông nhìn ra xa ngoài cửa sổ trả lời: “Chú cũng không rõ nữa. Bởi theo lời họ nói, kể từ khi vòng lặp bắt đầu, chú chưa bao giờ sống đến lúc đó.”