Đêm nay, thu hoạch của họ vượt xa dự kiến.
“Xe đã lăn bánh, bọn chúng đã đi rồi!” Lê Duẫn Mặc ở phía trước báo cáo.
Không lâu sau, hai bộ đội xuất ngũ cũng truyền tin: “Xe đã đi lên quốc lộ.”
Không thể chậm trễ thêm được, Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý đi nhanh ra ngoài, thì thấy cửa ra vào “kẹt” một tiếng, cửa bị đẩy từ bên ngoài vào trong.
Lý Vi Ý suýt thì hồn bay phách lạc, vội vàng nắm chặt cánh tay của Trương Tĩnh Thiền.
Hai người đứng ở một khoảng đất trống, không có chỗ che chắn, người ở cửa xuất hiện quá nhanh, không thể tránh được, phải đối mặt trực diện.
Sáu con mắt nhìn nhau.
Lưu Doanh mặc áo khoác lông màu hồng đào, váy ngắn và đi giày cao gót, vẻ mặt ngạc nhiên: “Cậu chủ Trương, cô Lý, tại sao hai người ở đây?”
Chiếc xe đã đi rồi, còn cô ta không đi.
Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý đều không nói gì.
Lưu Doanh cười nói: “Đây không phải là chỗ hợp lý để yêu đương đâu, chẳng lẽ cậu chủ Trương đến đây tìm thứ gì à? Sao có thể làm xằng làm bậy như thế?” Cô ta vừa yểu điệu nói vừa đóng cửa lại.
Trương Tĩnh Thiền lao tới, đẩy cô ta sang một bên: “Cút!” Anh nhìn Lý Vi Ý: “Đi!”
Tuy nhiên, sức mạnh của cô gái nhỏ không thể chiếm ưu thế trước một phụ nữ cao gầy trưởng thành, Lưu Doanh đẩy ngược Trương Tĩnh Thiền ra, lạnh lùng nói: “Cậu chủ Trương, quản cho kĩ bạn gái cậu đi, không lễ phép chút nào.”
Lý Vi Ý lao tới giật tóc Lưu Doanh, kéo sang một bên, tay kia bảo vệ Trương Tĩnh Thiền. Lưu Doanh hét lên thảm thiết, trợn trừng mắt. Cô ta không ngờ cậu chủ Trương bình thường lạnh lùng, kiêu căng lại có ngày giật tóc cô ta.
Nhân lúc cô ta không kịp trở tay, Lý Vi Ý đẩy cô ta xuống đất, kéo Trương Tĩnh Thiền chạy ra ngoài.
Vừa mở cánh cửa ra, vô số tiếng bước chân từ xa lại gần. Trong bóng tối, có hơn chục công nhân cầm gậy thép chạy tới, có người hét lên: “Ở đó! Kẻ trộm ở đó!” “Sếp Lưu! Sếp Lưu!”
Phía sau, Lưu Doanh bò dậy từ mặt đất, miệng nhổ ra bụi đất, lảo đảo chạy về phía công nhân, giọng hung dữ: “Chính là hai tên trộm này! Chúng ăn trộm tiền của nhà máy, bắt lấy bọn chúng!”
Công nhân vây xung quanh hai người họ. Mặc dù Lưu Doanh biết Trương Tĩnh Thiền, lãnh đạo cấp cao cũng biết anh, nhưng công nhân thì không nhận ra vị “thái tử” này. Huống chi là những người trực canh xưởng lúc trước chỉ luôn tụ tập đánh bài, là bọn côn đồ mà Trương Phượng Minh thuê ngoài, toàn làm những việc phi pháp.
Trương Tĩnh Thiền cầm lấy điện thoại, chỉ nói một từ: “Lên!”
Lúc này, một bóng người cao lớn từ góc tối bên cạnh đi ra, cũng cầm một thanh thép dày trong tay, chắn trước mặt Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý chính là Chung Nghị.
“Hai người đi trước! Anh chặn bọn chúng!” Chung Nghị nói.
Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý đều không nhúc nhích.
Lưu Doanh “chậc” một tiếng, nói: “Vẫn có đồng bọn, đánh chúng cho tôi!”
“Để tôi nhìn xem ai dám!” Lý Vi Ý đột nhiên quát lớn, “Tôi là Trương Tĩnh Thiền, con trai của Trương Mặc Vân, là ông chủ tương lai của Phúc Minh!”
Lúc này, toàn bộ công nhân sững sờ.
Lưu Doanh nói: “Đừng nghe thằng nhóc này nói lung tung, làm sao công tử nhà giàu đêm hôm lại chạy đến kho của chúng ta trộm đồ được? Với lại hiện giờ Phúc Minh còn không nổi trả lương, thứ bọn chúng trộm chính là tiền lương tháng tới của mọi người. Bắt bọn chúng cho tôi, rồi đưa đến đồn cảnh sát!”
“Lưu Doanh!” Lý Vi Ý quát to, “Bố tôi chưa từng làm gì có lỗi với cô, kẻ phản bội Phúc Minh chiếm đoạt tài sản, cô mới chính là kẻ nuốt trọn tiền lương của bọn họ đấy!”
Lưu Doanh thẹn quá hóa giận: “Nhảm nhí! Mọi người đừng nghe thằng nhóc đó nói lung tung, những năm đi theo chúng tôi, mọi người từng bị đối xử tệ bạc bao giờ chưa? Chẳng phải do sếp Trương trở mặt, đầu tư thua lỗ nên không trả lương cho mọi người! Đánh! Đánh nó cho tôi!”
Lúc này, lũ côn đồ công nhân bị kích động, không gì có sức thuyết phục bằng những năm đi theo Lưu Doanh kiếm tiền.Chúng cầm gậy thép xông lên tấn công.
Mặt Chung Nghị biến sắc hét lớn: “Đi!”
Tiếng bước chân dồn dập của hai người từ cánh cửa xưởng phía sau đám đông truyền đến, người vừa đến còn nhanh hơn con báo, chỉ trong chốc lát đã lao đến bên cạnh Chung Nghị.
Là hai người đàn ông cao lớn cường tráng, đội mũ lưỡi trai.
Lý Vi Ý khẽ nhếch miệng, Trương Tĩnh Thiền nói nhỏ: “Tốt lắm.”
Lúc nãy cô nghe thấy anh gọi tiếp viện, hai người không kịp bàn bạc, Lý Vi Ý lập tức xông ra mắng chửi Lưu Doanh để kéo dài thời gian. Chỉ có cô mới làm được điều này, Trương Tĩnh Thiền không làm nổi.
Hai người lính xuất ngũ trao đổi ánh mắt với Chung Nghị, rút từ bên hông gậy thống chế * đã chuẩn bị sẵn, “xoẹt” ánh sáng lóe lên, ba người đứng hàng ngang, che chắn cho Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý phía sau.
*Gậy thống chế (baton): có hình dạng một cây gậy ngắn, dày, thường làm bằng gỗ hoặc kim loại, theo truyền thống là dấu hiệu của một thống chế hoặc một sĩ quan quân đội cấp cao tương đương.
Khí thế của ba người không giống người bình thường, khiến công nhân dừng bước.
Chung Nghị có thêm trợ thủ, vẻ mặt căng chặt dần dịu đi, quay lại thúc giục thêm lần ba: “Đi ngay! Ba người bọn anh đủ đối phó rồi.”
Một người lính xuất ngũ cũng lên tiếng: “Hai người ở lại chỉ làm cản trở thôi. Chỉ có mười mấy người, một mình lão Chung cũng có thể đánh gục được một nửa.”
Người lính xuất ngũ còn lại thậm chí còn rảnh rỗi cởi áo khoác ném xuống đất, lên tiếng: “Lâu lắm không đánh nhau, ngày nào cũng làm giáo viên thể dục khiến em sắp tu thành chín quả rồi. Bọn côn đồ này còn bắt nạt hai đứa trẻ! Lão Chung, để lại mấy tên cho em tập luyện đi.”
Chung Nghị cười nói: “Không có cửa đâu.”
Trước đó anh ta có để ý đến một nhà máy, một con đường ra vào, gần như không khó khăn cho việc trinh sát. Anh nói với Trương Tĩnh Thiền là tìm người canh gác, nhưng thực chất là tìm hai chiến hữu giỏi võ nhất. Cho dù đối phương có thêm chục người, thì cũng không thể đánh lại được ba lực lượng đặc biệt tinh nhuệ.
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của họ, Lưu Doanh tức giận hét lên: “Sợ gì chứ, bọn họ chỉ có ba người! Lên đi! Bắt được một người thưởng 10 nghìn tệ! Bắt được hai đứa đứng sau, thưởng 100 nghìn tệ!”
Nhóm công nhân mắt đỏ lừ, giữ chặt cây gậy xông lên. Ba người lính xuất ngũ như ba lưỡi dao sắc trực tiếp xuyên vào. Lý Vi Ý kéo tay Trương Tĩnh Thiền, quay người bỏ chạy và hét lớn: “Anh rể mọi người nhanh ra nhé!”
“Được!” Giữa đám đông đánh nhau hỗn loạn, Chung Nghị lớn tiếng trả lời lại.
Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý chạy ra khỏi cổng khu xưởng, phố tối om chỉ có vài gian hàng hiu hắt bật đèn. Ánh sáng từ đèn pha cách đó hơn trăm mét chiếu tới, Lê Duẫn Mặc ngồi trên ghế lái sắc mặt căng thẳng, bấm còi hai tiếng về phía hai người.
Hai người chạy thục mạng về hướng xe.
Ngay lúc ấy.
Lý Vi Ý bỗng có một cảm giác kỳ lạ, sau gáy lạnh toát. Cô nghe thấy âm thanh lạ, giống như tiếng gió nhưng không phải gió. Tiếng máy móc ở đâu chuyển động lao nhanh phía sau lưng họ.
Mắt Lý Vi Ý lập tức trợn tròn, cô giơ tay muốn kéo Trương Tĩnh Thiền bảo vệ trong lòng. Nhưng phản ứng của Trương Tĩnh Thiền nhanh và mạnh mẽ hơn cô, Lý Vi Ý không biết cơ thể anh bây giờ có sức mạnh từ đâu, anh đẩy mạnh cô ra.
Âm thanh nặng nề sau lưng Lý Vi Ý. Cô chống tay xuống đất quay đầu lại, thì thấy cái cần của máy xúc lớn từ trong bóng đêm lao ra, đập trúng cơ thể nhỏ bé của Trương Tĩnh Thiền.