A Thiền - Đinh Mặc

Chương 79: Cô gái của tôi (1)




Lý Vi Ý lần nữa tỉnh lại, tiếng chim hót đã lâu chưa được nghe thấy. Cô nhìn căn phòng trong biệt thự quen thuộc trước mặt, trong đầu hiện lên cảnh tông xe tối qua. 

Ngã tư đường, đám đông, ánh đèn chói lóa, con xe địa hình màu đen lớn và cái nhìn thoáng người đàn ông mặc đồ đen.

Cô thậm chí cảm thấy lần va chạm này còn khủng khiếp những lần trước. Cũng không biết chỗ nào đã xảy ra thay đổi.

Cô ngồi dậy, nhìn thời gian trên điện thoại: 9 giờ sáng thứ Sáu, ngày 11 tháng 7 năm 2014. 

Hai tuần trước khi Trương Mặc Vân qua đời.

Cô lập tức gọi điện cho Trương Tĩnh Thiền, nhưng chuông kêu rất lâu mà vẫn không có người nghe máy. Cô nhíu mày, ra khỏi phòng tìm thấy Ngô Hinh Tuệ đang xem Tivi: “Mẹ ơi, bố con đâu?”

“Ông ấy thì đương nhiên ở công ty rồi.” 

“Bố có đi công tác đâu không?”

“Hình như bảo chiều nay sẽ đi Bắc Kinh.”

Nếu vẫn không liên lạc được với Trương Tĩnh Thiền, Lý Vi Ý dự định sẽ một mình đi tìm Trương Mặc Vân. May mắn thay, Trương Tĩnh Thiền rất nhanh đã gọi lại: “Em đang ở đâu?”

“Ở nhà, còn anh?”

“Ở trường học.”

Lý Vi Ý nghĩ thầm bảo sao anh không nghe điện thoại, thì lại nghe thấy anh nói: “Hôm nay thi cuối kỳ, giáo viên không cho nghỉ.” 

Lý Vi Ý: “…Vậy phải làm sao?”

“Còn nửa tiếng nữa là nghỉ trưa, anh sẽ tới ngay. Em cứ chờ ở nhà trước đi.”

Lý Vi Ý đợi một lúc rồi đứng dậy đi đến bàn học, xem cặp sách và lịch học của Trương Tĩnh Thiền, buổi chiều chỉ có hai tiết tự chọn. Cô nhắn tin xin nghỉ ốm cho lớp phó học tập tóc đuôi ngựa, mắt to; rồi cô lại lật xem bài tập về nhà cuối tuần của các môn, nhưng chỉ liếc qua rồi đẩy ra.

Cô đến đây để làm việc lớn, không phải để làm bài tập.

Cô nhìn thấy một quyển vở quen thuộc, mỉm cười cầm lên xem, tìm đến trang có nét chữ quen thuộc của mình, thì ra thiếu niên Trương Tĩnh Thiền vẫn giữ lại những dòng đó.

Phía dưới quyển vở này còn một quyển khác, Lý Vi Ý vô tình lật ra xem.

Trông có vẻ là một cuốn nhật ký, Lý Vi Ý không muốn đọc lén, vừa định đóng lại thì vô tình nhìn lướt thấy nội dung khiến cô khựng lại.

“Ngày 14 tháng 5 năm 2014, trời nắng

Hôm nay là ngày đầu tiên anh đợi em, anh quyết định ghi lại chút cảm xúc trong 8 năm này. Đợi đến khi chúng ta gặp nhau vào ngày 13 tháng 1 năm 2022, lúc đó anh sẽ đưa quyển nhật ký này cho em xem.

Không biết em có xinh đẹp không? Chắc chắn là xinh đẹp, nếu không phải mỹ nhân, làm sao anh có thể thích em được?”

Lý Vi Ý hiểu ra, lần trước Trương Tĩnh Thiền đã để lại lời nhắn cho chính mình. Trương Tĩnh Thiền 19 tuổi đã tin tưởng lời nhắn, có lẽ anh không thể chia sẻ chuyện này với bất kỳ ai, nên chỉ có thể trút bầu tâm sự trong nhật ký. 

Anh thực sự đã bắt đầu chờ đợi.

Trong lòng Lý Vi Ý tràn ngập chua xót, vội vã cúi xuống đọc tiếp.

“Ngày 19 tháng 5 năm 2014, trời nắng

Thi giữa kỳ lại đứng đầu khoa, anh xuất sắc như vậy, em rung động không? 

Ngày 24 tháng 5 năm 2014, trời âm u

Hôm nay lại có một cô gái tỏ tình với anh, thật lòng mà nói, cô ấy khá xinh đẹp và biết điều, đúng kiểu anh thích. Nếu không phải vì đợi em, không biết chừng anh đã đồng ý rồi. Ha ha ha, đùa thôi, sau này nếu em đọc đến đoạn này thì đừng đánh anh nhé.

Ngày 30 tháng 5 năm 2014, trời mưa 

Hôm nay anh cảm thấy rất phiền, có giáo sư dạy học rất dài dòng, giảng bài đã không ổn, lại còn thích sỉ nhục người khác trên lớp. Anh đã cãi lại ông ta, cả lớp đều vỗ tay. Này, thấy bạn trai em ngầu không? 

Ngày 4 tháng 6 năm 2014, trời nắng

Anh đã tính rồi, còn phải đợi 7 năm lẻ 7 tháng.

Ngày 15 tháng 6 năm 2014, trời âm u

Gần đây bố anh rất bận, ông ấy thậm chí còn dò hỏi suy nghĩ của anh về hợp đồng tương lai đậu tương. Anh rất ghét hành vi đầu cơ của ông ấy, nên ông ấy không tiếp tục hỏi anh nữa.

Thật sự phải đợi đến năm 2022 mới gặp được em sao? 

Ngày 22 tháng 6 năm 2014, trời mưa.

Lại đây chúng ta nói chuyện vài câu nhé. Em là người miền Nam hay miền Bắc? Cao hay thấp? Thích ăn cay không? Làm nghề gì, em thích điểm nào ở anh?

Anh xuất sắc như vậy, chắc chắn là em thích tất cả mọi điểm của anh. 

Ngày 29 tháng 6 năm 2014, trời nắng.

Còn một tuần nữa, dựa theo thường lệ, cách hai tháng anh lại bị ma nữ nhập, anh sợ quá đi.



Cô gái đó chính là em, đúng không?”

Lúc Lý Vi Ý nhìn thấy câu này, nước mắt đã ướt nhòe mi. Cô cũng không biết mình bị làm sao nữa, trái tim vừa ấm áp vừa chua xót. Cô đang định đọc tiếp thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

Là Trương Tĩnh Thiền: “Em xuống đi.”

Lý Vi Ý lập tức đặt cuốn nhật ký trở lại chỗ cũ.

Ngô Hinh Tuệ đang trang điểm trong phòng ngủ chính, chỉ thấy con trai chạy vụt qua như một cơn gió, bà gọi to: “Con có ăn trưa ở nhà không?”

Lý Vi Ý không nghe thấy, đã chạy xuống tầng. Ngô Hinh Tuệ bật cười, bà đi đến bên cửa sổ, ngạc nhiên nhìn thấy cô gái khiến con trai mình mê muội hai tháng trước đã xuất hiện trở lại. Con trai chạy một mạch đến trước mặt cô ấy, ngây ngốc cười toe tét trước mặt con gái nhà người ta, giống như một chú chó Pug * vậy. Cô gái lại hơi mất tự nhiên, chỉ mỉm cười, mở cửa ghế phụ của xe Ferrari cho con trai, con trai bà cứ thế ngồi phịch xuống.

(* Chó Pug khác với giống chó Bull nha)

Cô gái khởi động xe, động tác gọn gàng lưu loát, con trai ngoan ngoãn ngồi trong xe… Ngô Hinh Tuệ nhíu mày, con trai thường không cho ai động vào chiếc xe này, nhưng hôm nay lại khúm núm để con gái nhà người ta lái, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn… Bà bật cười.

“Bà chủ.” Chị giúp việc Lưu đứng phía sau bà.

“Có chuyện gì?”

Chị Lưu ngập ngừng một lát, nói: “Ông Lý…lại đến rồi.”

Mặt Ngô Hinh Tuệ biến sắc, bà do dự một lúc, hỏi: “Không ai nhìn thấy chứ?”

Chị Lưu cúi đầu: “Không, khi ông ta gõ cửa, tôi đã dẫn ông ta vào phòng khách nhỏ, tránh để hàng xóm nhìn thấy.”

Ngô Hinh Tuệ nhíu mày: “Bảo ông ta đi đi! Đừng đến quấy rầy tôi!”

“Vâng.”

Nhưng Chị Lưu vừa mới quay người đi vài bước, lại bị Ngô Hinh Huệ gọi lại: “Đợi đã!” Vẻ mặt bà rối rắm: “Thôi bỏ đi, tôi tự đi nói chuyện với ông ta.”

Ngô Hinh Tuệ bước vào phòng khách nhỏ, đóng cửa lại. Chị Lưu lặng lẽ dọn dẹp phòng khách chính, một lúc sau, bà mang chổi lau sàn đi qua phòng khách nhỏ, cách một cánh cửa bà cũng nghe thấy tiếng tranh cãi kịch liệt bên trong phòng.

“Không thể nào! Đừng làm vậy, tôi đã đưa tiền cho anh rồi, Lý Nghị Lâm anh không thể làm vậy!”

“Anh yêu em…nhưng anh vẫn còn yêu em!” Người đàn ông đó gầm lên.

Tiếng thở dốc, tiếng va chạm và tiếng khóc xen lẫn vào nhau.

Chị Lưu trợn trừng mắt, nắm chặt cây chổi lau nhà, đột nhiên bước nhanh ra xa khỏi phòng khách nhỏ.



Lý Vi Ý và Trương Tĩnh Thiền đi thẳng đến văn phòng của Trương Mặc Vân trong tập đoàn Phúc Minh.

So với lần trước bọn họ đến, không khí tập đoàn đã thay đổi rõ rệt, ai nấy đều có vẻ mặt lo sợ, bầu không khí xao động bất an, ánh mắt một số nhân viên nhìn họ cũng có vẻ kì lạ.

Trương Mặc Vân vừa kết thúc cuộc họp, đang đứng trầm tư bên cửa sổ, quay đầu nhìn thấy hai người, vẻ mặt ông sững sờ. 

So với hai tháng trước, tóc mai của ông đã bạc thêm.

Lý Vi Ý nhìn mà lòng đau xót nói: “Cháu chào chú.”

Trương Tĩnh Thiền khẽ nói, giọng khàn khàn: “Bố.”

Trương Mặc Vân đặt tách trà xuống bàn, trong một khoảnh khắc vẻ mặt ông hơi cứng đờ, rồi ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn họ: “Vậy là bố vẫn chết?”

Lý Vi Ý không nỡ nói, Trương Tĩnh Thiền nhìn thẳng vào mắt ông, gật đầu.

Vẻ mặt Trương Mặc Vân bình tĩnh: “Vào đây, đứng ngoài cửa làm gì, cả hai đều vào ngồi đi.”

Lý Vi Ý nói: “Chú, lần này chúng cháu nhất định sẽ cứu được chú.”