A Thiền - Đinh Mặc

Chương 72: Người trở về trong đêm khuya (2)




Trương Tĩnh Thiền giống như không nghe thấy, khom người cúi xuống, kéo vạt áo len lên tới khuỷu tay, rồi vuốt phẳng từng góc chăn, toàn bộ được anh vuốt phẳng. Lý Vi Ý nhìn mà thấy chua chát, nói: “Không cần đâu…Tôi tự làm được.”

“Với tay chân vụng về của em sao?” Giọng Trương Tĩnh Thiền nhẹ nhàng, “Mỗi lần anh xuyên không trở về, chăn đều không gấp, ga giường cũng lộn xộn.”

Lý Vi Ý: “…”

Cuối cùng cũng đợi anh vuốt thẳng hết chỗ nhăn, Lý Vi Ý tưởng rằng lần này anh sẽ đi, nhưng anh vẫn đứng đó một lúc, ánh mắt trầm tư, rồi hỏi: “Em có nước nóng không? Bình nước nóng ở phòng anh hỏng rồi.”

“Có.” Lý Vi Ý không nghi ngờ gì, vội vàng mang ấm nước nóng vừa đun tới, rồi lấy thêm một cái cốc, rót đầy nước cho anh, “Bình và cốc tôi đã tráng qua nước sôi hai lần rồi, vẫn chưa sử dụng.”

Anh nhìn cô một cái, nói: “Cảm ơn.”

Phòng vốn đã chật hẹp, Trương Tĩnh Thiền ngồi xuống chiếc ghế duy nhất, nhận lấy cốc trà, cụp mắt xuống, thổi nhẹ nhấp một ngụm nhỏ. Sau đấy anh đặt cốc xuống, vẻ mặt bình tĩnh ngồi đó. 

Lý Vi Ý: “…”

Cô đành ngồi xuống mép giường đối diện anh, nói: “Hay anh cầm luôn bình nước về uống? Tôi uống đủ rồi, không cần nữa.”

Trương Tĩnh Thiền nói: “Không cần, Anh uống xong sẽ đi ngay.”

Lý Vi Ý: “Ừ…”

Lý Vi Ý cúi nhìn ga giường, ngón tay vẽ vài vòng tròn, chỉ đành tìm chủ đề nói: “Phòng anh có lạnh không?”

Trương Tĩnh Thiền một tay đặt lên đùi, tay còn lại đặt lên bàn nhỏ, mặc dù chiếc ghế nhỏ hẹp, thô sơ nhưng khi anh ngồi vẫn toát lên khí chất đĩnh đạc, thư thái.

Sau đó anh trả lời: “Rất lạnh.”

Lý Vi Ý bỗng nhiên không biết nên nói gì nữa. Cô cảm thấy từ sau khi người đàn ông Trương Tĩnh Thiền này cưỡng hôn cô ba lần, thì vị chủ tịch uy nghêm đã không còn biết xấu hổ nữa rồi.

Cả hai yên lặng một lúc, Trương Tĩnh Thiền nói: “Em…” Nhưng chuông điện thoại Lý Vi Ý bỗng kêu lên, càng lo sợ điều gì, điều đó càng xảy ra, trên màn hình hiển thị “Hứa Dị”, hai chữ này đập vào mắt hai người.

Lý Vi Ý không muốn nghe máy, nhưng cô biết như vậy sẽ không công bằng với Hứa Dị, anh ta hoàn toàn không hề hay biết gì.

Cô ngẩng lên nhìn Trương Tĩnh Thiền, hy vọng anh sẽ hiểu ý về phòng để tránh ngượng ngùng. Ai dè vào lúc đó, Trương Tĩnh Thiền lại nhấc cốc trà lên, chậm rãi thưởng thức, giống như nước sôi trong cốc là trà Long Tỉnh thượng hạng.  Lý Vi Ý nhìn cái cổ hơi cong của anh, cảm thấy người đàn ông này diễn xuất theo bốn chữ “nhắm mắt làm ngơ” đạt lắm.

Lý Vi Ý kiên trì lên tiếng: “Hay là…anh về phòng trước?”

Điện thoại vẫn đổ chuông liên tục.

Bàn tay Trương Tĩnh Thiền vẫn cầm lấy cốc trà, không nhìn cô, mắt nhìn chăm chú nước trong tay, từ tốn nói: “Lý Vi Ý, nước của anh…vẫn chưa uống hết.”

Lý Vi Ý im lặng.

Dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không muốn nhấn nút “nghe máy”, hay là đối mặt với khung cảnh “thảm sát” đó nữa. Chuông điện thoại kêu rất lâu, cuối cùng cũng yên tĩnh.

Lý Vi Ý thở dài, nói: “Anh hài lòng chưa?”

Trương Tĩnh Thiền không hề trả lời, vẫn ngồi yên vị và uống thêm ba cốc nữa. Khi chắc chắn điện thoại sẽ không reo nữa, anh đứng dậy nói: “Anh về đây.”

Lý Vi Ý nhìn anh ra vẻ đạo mạo rời đi, cô vừa tức giận vừa buồn cười. 

Cô nằm lại lên giường, nhìn vài cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, tâm trạng vô cùng phức tạp, cuối cùng dứt khoát vứt điện thoại sang một bên.



Hứa Dị lái xe đến cửa nhà nghỉ, lúc đó đã hơn 2 giờ sáng. 

Đêm khuya vắng lặng, cả con đường ngay cả một con chó cũng không thấy. Anh ta không ngay lập tức xuống xe mà dựa người vào ghế, hút hết một điếu thuốc, mới đi gõ cửa nhà nghỉ.

Người trực ban trong khách sạn là một cô gái trẻ, đang mơ màng ngủ thì bị gọi dậy, vốn dĩ cô ấy rất bực mình nhưng nhìn thấy Hứa Dị đứng trước cửa thì lại ngỡ ngàng.

Người đàn ông này mặc một chiếc áo khoác dạ màu xám, bên trong là bộ vest phẳng phiu, đẹp trai nhã nhặn, nét mặt dịu dàng. Chiếc xe BMW X7 của anh đậu ngay trước cửa.

Giọng cô gái trực ban lễ độ hơn: “Chào anh, xin hỏi đêm khuya thế này, có chuyện gì vậy?”

Hứa Dị mỉm cười: “Tôi có thể vào trong nói chuyện không?”

Cô gái trực ban vội vàng dẫn anh đến chỗ ghế xô pha cũ trong sảnh, còn rót nước nóng vào một cái ly giấy dùng một lần cho anh, Hứa Dị nhận lấy bằng hai tay, nói: “Cảm ơn. Tôi vội vã đến đây là muốn hỏi thăm về hai người.”

Cô gái ngạc nhiên. 

Hứa Dị dịu dàng, tiếp tục nói: “Một nam một nữ, hơn 10 giờ tối qua họ đến đây, đây là ảnh người phụ nữ.” Anh lấy điện thoại ra cho cô ta xem bức ảnh chụp chung của mình và Lý Vi Ý, rồi hỏi: “Cô có thể nói cho tôi, bọn họ ở phòng nào không?”

Cô gái khó xử: “Chuyện này…chúng tôi không được phép nói.”

Hứa Dị nói: “Không sao đâu.” Anh lấy ví ra, tiện tay rút ra một sấp tiền, nhét vào tay cô ta, hỏi: “Họ đã đặt mấy phòng?”

Cô gái nhìn số tiền trong tay, cúi đầu đáp: “Hai phòng.”

Hứa Dị cười, lại lấy ra một sấp tiền dày hơn, đặt lên, khẽ nói: “Tôi đến trễ, phòng của bạn gái tôi chắc hẳn là có hai chìa khóa, cô ấy quên không báo cho cô, hãy đưa chìa khóa còn lại cho tôi.”

(Đinh Mặc: Ngày mai, một cuộc “thảm sát đẫm máu” sẽ xảy ra.)