A Thiền - Đinh Mặc

Chương 69: Trái tim Hứa Dị (1)




Lý Vi Ý ngẩn ngơ một lúc, rồi cũng đẩy cửa đi ra ngoài. Bên ngoài cửa, cô thư ký thứ thứ hai đang ngồi lo lắng, còn cô thư ký thứ nhất lén lút chỉ đường cho cô.

Lý Vi Ý nhanh chóng tìm thấy Trương Tĩnh Thiền ngồi một mình trên cầu thang thoát hiểm. 

Ánh nắng chiếu rọi qua ô cửa kính trong suốt, hắt lên bộ vest đen của anh. Lưng anh rất rộng nhưng hơi gầy, anh hơi cúi lưng. Trong kiếp này, người đàn ông có hàng chục tỷ, vị chủ tịch 27 tuổi, lúc này lại giống như một cậu bé tức giận rời khỏi phòng làm việc nhưng không còn chỗ để đi, phải ngồi xuống đất. Rõ ràng anh đang kìm nén cơn tức giận của mình, nhưng bóng lưng của anh lại trông rất đáng thương.

Lý Vi Ý nhìn cảnh tượng này, cảm xúc hỗn độn trong lòng bỗng dường như không còn quan trọng nữa, cô phì cười.

Bóng lưng Trương Tĩnh Thiền khẽ động đậy.

Lý Vi Ý bước tới, ngồi xuống bên cạnh anh, hai tay cô đặt lên đầu gối, nhìn về phía bầu trời trong xanh cùng những đám mây trắng, nói: “Hãy cho tôi thời gian suy nghĩ kỹ về chuyện này, trước đây tôi thật sự chưa từng nghĩ tới.”

Anh không nói gì, nhưng lạ lùng thay Lý Vi Ý vẫn cảm nhận được không khí lạnh lẽo bao trùm lên anh lúc đầu đã dần phai nhạt.

Tâm trạng Lý Vi Ý cũng thoải mái hơn đôi chút, tiếp tục nói: “Này, tôi làm vậy là muốn tốt cho anh thôi, cũng để cho anh có thời gian. Anh suy nghĩ kỹ xem có thực sự… muốn ở bên tôi không, hay chỉ là nhất thời bốc đồng.”

Trương Tĩnh Thiền lạnh lùng “hừ” một tiếng, anh chống hai tay vào bậc thềm phía sau, nói: “Anh không phải em. Anh luôn suy nghĩ rất kĩ những việc quan trọng trong đời người.” 

Lý Vi Ý thầm nghĩ, tại sao chuyện này đã đạt tới mức độ quan trọng trong đời người vậy.

Cô không dám trả lời liều lĩnh, chỉ rất thành khẩn nhìn anh mà hỏi: “Thật ra tôi rất muốn hỏi anh lý do? Rốt cuộc anh nhìn trúng tôi ở điểm gì? Thật lòng mà nói, tôi không tự ti, nhưng tôi cũng tự biết thân biết phận. Tôi miễn cưỡng có thể coi là cô con gái rượu trong nhà, nhưng dù sao thì cũng chỉ là người bình thường thôi. Còn anh ngày trước, ngay từ khi đại học đã quen với những bữa tiệc đầy ắp của ngon vật lạ. Bây giờ lại còn hơn thế, với ngoại hình, khuôn mặt, tài chính và năng lực của anh, anh muốn theo đuổi người con gái nào chả được? Sao gu của anh lại thay đổi như vậy? So với anh, thật sự là tôi kém xa.”

Cuối cùng Trương Tĩnh Thiền cũng bị cô dỗ dành, khẽ cười quay sang nhìn cô: “Đây chính là lý do.”

“Hả?” 

Anh nhàn nhạt nói: “Thời gian ở bên em, anh đã cười nhiều hơn cả 27 năm trước cộng lại.”

Lý Vi Ý nghi ngờ: “Vì vậy mục đích anh tìm bạn gái chỉ để có người làm anh vui vẻ thôi à? Vậy tại sao anh không đi tìm một nghệ sĩ hài đi? Họ chuyên nghiệp hơn tôi đấy.”

Anh lại cười, đứng dậy nói: “Mỗi người có một sở thích khác nhau, chuyện này không có gì cần phải giải thích cả. Lý Vi Ý, anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ, nhưng anh có một yêu cầu: trước khi chúng ta xuyên không về quá khứ, em không được gặp anh ta nữa.”

Lý Vi Ý cũng đứng dậy: “Chuyện đó… hơi khó.” Hứa Di là người đa nghi, lại trông coi cô rất kĩ, cô sợ mình không thể từ chối được.

Trương Tĩnh Thiền ngừng cười, hai tay đút vào túi quần, nói: “Chuyện này không thể thương lượng, đây là giới hạn của anh rồi.”

Lý Vi Ý không lên tiếng.

Anh lạnh lùng nói: “Lý Vi Ý, trong dòng thời gian của anh, rõ ràng… từng phút từng giây, em đều ở bên anh. Anh ta mới là kẻ thứ ba đột nhiên xen vào. Nhưng điều này cũng chẳng quan trọng, người như anh gánh 1 tỷ trên lưng vẫn còn kiếm lại được, con vịt đã nấu chín lại bay được sao *? Huống hồ là việc bị cướp bạn gái. Nếu em… vẫn có chút tình cảm với anh, thì trong những ngày này, đừng gặp anh ta nữa.”

*Vịt nấu chín bay đi: là một câu ngạn ngữ của Trung Quốc, ẩn dụ đã nắm bắt được một thứ trong tay, nhưng cuối cùng lại bất ngờ biến mất.

Lồng ngực của Lý Vi Ý bỗng chua xót, im lặng một lúc rồi gật đầu nói: “Được, em hứa với anh, những ngày này sẽ không chủ động gặp anh ta. Còn nữa, anh mới là con vịt!”

Sau đó, hai người dường như hiểu ngầm với nhau, không nhắc thêm một lời về chuyện tình cảm, cũng không có bất kỳ hành động thân mật, mờ ám nào. Hai người giống như đã trở về lúc ban đầu, quan hệ cộng sự thuần túy. Sau cuộc thảo luận, hai người quyết định quay trở lại thành phố Thần một chuyến, để điều tra về cái chết của Trương Mặc Vân và Đinh Trầm Mặc.



Đối với Hứa Dị, thiếu nữ  Lý Vi Ý 8 năm trước, giống như một giống như chiếc đèn lồng nhỏ ánh vàng, trong veo, ấm áp, chiếu rọi trái tim mệt mỏi, tăm tối của anh ta.

Lúc đó chính là lúc Phúc Minh đang phải đối mặt với chuyện sống còn, với tư cách là trợ lý chủ tịch, anh ta gần như đối mặt với tất cả áp lực từ bên trong lẫn bên ngoài. Mỗi ngày, anh ta đều làm việc hao tâm tổn sức, thường xuyên tỉnh dậy lúc nửa đêm, mờ mịt nhìn xung quanh. Dù sao lúc đó anh ta mới chỉ là thanh niên 25, 26 tuổi, vật lộn với áp lực, không biết lựa chọn của bản thân là đúng hay sai, cũng không biết liệu tiền đồ có xán lạn hay không.

Cô xuất hiện vào đúng lúc đó.

Một cô gái thần bí từ trên trời rơi xuống, nụ cười lại trong sáng, ấm áp hơn bất kỳ người nào mà anh đã từng gặp, khuôn mặt lẫn trái tim cô tràn ngập hành phúc và tình yêu.

Sau này Hứa Dị nghĩ, lý do khiến anh ta dễ dàng bị Lý Vi Ý hấp dẫn có lẽ là vì những người có tâm tư thâm sâu, phức tạp thì càng khao khát tới sự đơn giản và tốt đẹp.

Lần đầu tiên tỏ tình là sau khi hai người quen biết không lâu. Kể ra cũng thật trùng hợp, đêm đó trời mưa to, Hứa Dị tan làm lái xe về nhà, anh ta từ xa nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn đứng bên đường, tay cô cầm ô che chắn mưa gió, đi rất khó khăn.

Hứa Dị đỗ xe bên cạnh cô,  rồi bấm còi.

Con mèo nhỏ lạc đường ngẩng đầu lên, ban đầu thì hoang mang, sau đó lại kinh ngạc vui mừng, vẫy tay với anh. Anh vừa hạ cửa kính xe, đã nghe thấy tiếng gọi “anh Hứa Dị” ngọt ngào. Lúc đó, Hứa Dị cảm thấy mình thật sự có vấn đề rồi, một cô bé vị thành niên chỉ cần gọi một tiếng “anh”, lại khiến lòng anh ta cảm thấy nôn nao, ẩn giấu cơn đói khát.

Anh ta bảo cô lên xe, cô hơi do dự nhưng không từ chối.

“Không sợ anh bắt cóc em à?” Anh ta hỏi nửa thật nửa giả.

Lý Vi Ý nghĩ ngợi rồi trả: “Không đâu, anh là nhân tài cấp cao của tập đoàn lớn, công việc bận lắm, nên không có thời gian làm việc đó.”

Hứa Dị cười phá lên.

Sau khi cười xong, anh ta hơi ho, Lý Vi Ý nhìn anh, quan tâm hỏi: “Sao vậy?”

Hứa Dị ho không ngừng, một lúc mới bình thường lại trả lời cô: “Anh thức đêm mấy đêm, bị cảm rồi, cổ họng hơi khó chịu thôi, không sao.”

Lý Vi Ý vỗ nhẹ vai anh, anh quay đầu lại, trong lòng bàn tay trắng bóc, mịn màng của thiếu nữ có một viên kẹo.

“Kẹo La Hán Quả, bên trong có bạc hà, rất thanh mát, dễ chịu. Gần đây cổ họng tôi cũng bị khô, cho anh này.”

Hứa Dị nói: “Lái xe không tiện lắm, em bóc giúp anh nhé.”

Lý Vi Ý bóc vỏ kẹo, Hứa Dị đưa tay nhận lấy viên kẹo, bỏ vào miệng. Đúng như lời cô nói, mát mẻ và dễ chịu, cảm giác đau rát ở cổ họng lập tức được dịu lại.

Hứa Dị lại cười nữa, đã bao nhiêu năm rồi anh không ăn kẹo. 

Thực ra từ nhỏ, anh ta cũng chẳng ăn kẹo.

“Gần đây em có liên lạc với A Thiền không?” Anh ta hỏi.

Lý Vi Ý hơi ngẩn người, cô cụp mi mắt: “Không, anh ấy cũng không gặp tôi nữa, thì liên lạc làm gì. Tôi với anh ấy thật sự không có gì.”

“Vậy em…” Hứa Dị nhìn về phía màn mưa mờ mịt phía trước, “cũng không định giúp cậu ấy và Phúc Minh nữa sao?” 

Lý Vi Ý kì lạ nói: “Tôi chỉ là học sinh cấp 3 thôi, giúp gì được anh ấy? Giúp anh ấy giải hàm số hay học thuộc lịch sử cận đại à?”

Hứa Dị lại cười to. 

Hai người không nhắc về Trương Tĩnh Thiền nữa, chuyển sang nói chuyện phiếm. Anh ta là người biết cách ăn nói trong chuyện kinh doanh, nên cũng rất dễ dàng khơi gợi chủ đề nói chuyện với cô gái trẻ, bầu không khí trong xe rất vui vẻ và hòa hợp.