A Thiền - Đinh Mặc

Chương 65: Vấn đề của anh ấy (2)




Khi đến trước cửa nhà của Lý Vi Ý, Hứa Dị xuống xe trước, mở cửa cho Lý Vi Ý, cô có vẻ hơi ngại ngùng, nói: “Cảm ơn anh Hứa Dị, làm phiền anh rồi.”

Hứa Dị nói: “Không sao, em vào trong đi, sau này nếu có việc gì cần giúp đỡ, có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào.” Ban nãy hai người vừa trao đổi số điện thoại.

Lý Vi Ý rất cảm động, Trương Tĩnh Thiền kia thậm chí không muốn gặp mặt cô, nhưng Hứa Dị lại dịu dàng chu đáo, quan tâm đến người khác. Cô nghĩ: không hổ là người tài giỏi trong công việc, hơn hẳn tiểu tử thối kia.

Lý Vi Ý đi được vài bước, lại quay đầu, cô đứng dưới ánh nắng rực rỡ, cười với Hứa Dị: “Anh Hứa Dị, tôi thấy anh có vẻ rất mệt mỏi, có phải gần đây công việc bận rộn không? Sức khỏe là vốn liếng của mỗi người, anh là người muốn làm những việc lớn, con đường phía trước vẫn còn dài, nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe! Chúng ta cùng cố gắng lên nhé!”

Sau một thoáng sửng sốt Hứa Dị gật đầu cười: “Được, anh sẽ chú ý.”

Lý Vi Ý vui vẻ trở về nhà, tung tăng từng bước, mái tóc phe phẩy. Bóng lưng của cô lọt vào tầm mắt của Hứa Dị, dần dần chồng lấp với bóng người dưới ánh đèn đêm ấy trong ký ức của anh.

Người ấy cũng như vậy, sau khi dành lời chúc tốt đẹp cho anh, thì tung tăng đi lên tầng. Sau đó thì biến mất.

Hứa Dị tựa lưng vào cửa xe, châm một điếu thuốc, từ từ hút cho đến khi hết điếu, rồi anh cười rời đi.

Tôi nghĩ hóa ra em ở đây.

Tôi không chắc hai người có phải là cùng một người.

Tôi cũng không quan tâm ẩn bên trong hai người có quỷ.

Tôi chỉ biết vẻ đẹp thuần khiết và rạng rỡ khiến trái tim tôi rung động đó, đã xuất hiện trở lại.



Ngày 13 tháng 1 năm 2022, nhà của Hứa Dị.

Lý Vi Ý như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhìn về phía cửa phòng.

Tiếng chìa khóa mở cửa phòng, Hứa Dị nói: “Vi Ý, anh mở cửa rồi.”

Đôi bàn tay Lý Vi Ý đặt trên đùi dần dần nắm lại thành nắm đấm.

Hứa Dị liếc nhìn cô, đi ngồi xuống bên cạnh cô, duỗi tay vén một lọn tóc rối của cô ra sau tai, Lý Vi Ý cố nhịn không cử động. Anh ta giống như không nhận ra sự cứng nhắc của cô, một tay vòng qua sau lưng cô, đan xen vào bàn tay cô, Lý Vi Ý khẽ run.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Anh ta hỏi, “Sao bỗng nhiên… lại có dáng vẻ rất sợ anh như vậy?”

“Không có không có!” Lý Vi Ý lập tức nói, “Tôi chỉ là, chỉ là bỗng nhiên có cảm hứng vẽ tranh rất quan trọng, muốn ở một mình để vẽ lại, thật mà!”

“Thật sao?”

Cô gật mạnh đầu.

Hứa Dị khẽ cười và nói: “Thật là một họa sĩ mộng mơ! Lần sau em đừng như vậy, tim anh không chịu nổi đâu.”

Giọng nói của anh điềm tĩnh dịu dàng, nhưng Lý Vi Ý nghe ra sự nghiêm túc, trong lòng cô vừa căng thẳng, áy náy vừa hỗn loạn, chỉ cúi đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói: “Chắc là tài xế đã đến rồi, anh đi làm đây. Tối nay anh đã đặt bàn trước ở nhà hàng Tuyền Thủy mà em thích, 5 rưỡi anh sẽ bảo tài xế đến đón em.”

Lý Vi Ý qua loa ừ một tiếng. Thấy sắc mặt cô vẫn không tốt lắm, Hứa Dị im lặng một lúc, ôm ngang lưng cô rồi cúi đầu hôn xuống. Da đầu Lý Vi Ý như sắp nổ tung, cảm nhận được đôi môi hơi lạnh của anh mơn trớn, lưỡi thâm nhập vào trong khoang miệng cô khẽ mút lấy. Nụ hôn mạnh bạo khác với vẻ ngoài của anh ta. Ngay cả đầu ngón tay Lý Vi Ý cũng tê dại, đờ đẫn bị anh hôn một lúc, anh cúi xuống ôm cô vào lòng, nói: “Sao cứ như một đứa trẻ, luôn không tập trung…” Anh khẽ cười nói: “Đừng quên là chuyện em hứa với anh trước khi đi công tác.”

Lý Vi Ý: “… Anh nói chuyện nào?”

Anh thả cô ra, đứng dậy đi ra ngoài lấy áo sơ mi và vest. Lý Vi Ý do dự một lúc, rồi đi theo, thấy anh cởi áo ngủ ra để thay đồ, cô lập tức quay mặt nhìn ra chỗ khác.

Hứa Dị vừa thay đồ vừa nói: “Anh đi công tác cả nửa tháng trời, em muốn giả ngốc không chịu thừa nhận sao?” Anh ngẩng đầu lên nhìn cô rồi cười: “Tối nay em chuyển qua đây ở, đây là điều em đã hứa. Anh quá bận, làm như vậy chúng ta mới có nhiều thời gian ở bên nhau hơn. Phòng của em anh đã sửa soạn xong rồi, ngay cạnh phòng ngủ chính. Yên tâm, nếu em không gật đầu, anh cam đoan sẽ không làm gì em.”

Lý Vi Ý: “…”

Cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: “Được rồi, anh yên tâm, Lý Vi Ý vẫn luôn nói được làm được. Anh mau đi làm đi, nếu không sẽ muộn mất.”

Nghe vậy Hứa Dị cười một tiếng, rồi cũng đi khỏi nhà.

Trên người Lý Vi Ý dường như vẫn còn lưu lại cảm giác khi anh chạm vào, hơi tê ngứa. Cảm giác này thật kỳ lạ, một mặt cơ thể cô rất quen thuộc với sự thân thiết của anh, thậm chí có cảm giác yên tâm; Mặt khác lại đặc biệt có cảm khác không chân thực, khiến lòng cô không thoải mái.

Cô bình tĩnh lại một lúc, lấy điện thoại ra bấm vào số điện thoại mà cô thuộc làu làu.

Nhịp tim đồng thời tăng nhanh.

Chuông điện thoại kêu bảy tám tiếng, thì được nối máy. Nhưng người ở đầu dây bên kia không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng hít thở.

Lý Vi Ý: “Trương Tĩnh Thiền?”

Anh “Ừ” một tiếng”.

Lý Vi Ý bỗng không rõ cảm xúc trong mình như thế nào, chột dạ, uất ức và sự ỷ lại trào dâng trong lòng cô. Cô nói: “Là tôi.”

Trương Tĩnh Thiền nói: “Anh biết.”

Lý Vi Ý thầm nghĩ nếu mình không nói thì anh làm sao biết được, thì nghe thấy anh nói: “Quả nhiên em vẫn đổi số điện thoại.” Giọng nói ấy như bao trùm tầng sương lạnh.

Lý Vi Ý: “…” 

Anh khẽ thở dài, nói: “Thôi bỏ đi, em đang ở đâu? Anh qua đón em.”

Lý Vi Ý lại sững sờ, đó là điều tuyệt đối không thể nói thật, cô trả lời: “…Tôi đang ở phòng vẽ với mấy họa sĩ, anh biết đấy giới nghệ thuật mà, nếu anh đến đón thì rất bất tiện. Vẫn nên để tôi bắt taxi đến công ty anh, rất nhanh thôi.”

“Được rồi, đổi địa điểm khác, tòa nhà Huy Tụy, đừng đi nhầm, anh sẽ gửi định vị cho em.”

Ngồi trên taxi, Lý Vi Ý tìm kiếm từ khoá “Tòa nhà Huy Tụy”, bị những con số thành tích hiện lên chói lòa mắt.

Tập đoàn Huy Tụy, do Trương Tĩnh Thiền thành lập năm 2016, tiền thân là tập đoàn Phúc Minh do bố anh sáng lập. Kiếp này, Trương Tĩnh Thiền không phải gánh chịu bất cứ khoản nợ nào, ngược lại nhà Trương còn nổi tiếng bởi có trách nhiệm và năng lực gánh vác.

Mặc dù sau năm 2014, Phúc Minh bị phá sản thanh lý, chỉ tồn tại trên danh nghĩa. Nhưng tập đoàn vẫn giữ được phần lớn mối quan hệ xã hội, mạng lưới quan hệ, điều này cũng trở thành lợi thế vượt trội để Trương Tĩnh Thiền khởi nghiệp. 

Sự phát triển của anh trong 8 năm quá có thể được miêu tả là thuận buồm xuôi gió, không gì ngăn cản được. Năm 2018, tập đoàn Huy Tụy được định giá vượt qua 500 triệu; năm 2020 là 4 tỷ. Đầu năm 2021, Tập đoàn Huy Tụy đã thành công niêm yết *. Bản thân Trương Tĩnh Thiền cũng lọt vào danh sách top 100 doanh nhân hàng đầu của cả nước, giá trị sản lượng và ảnh hưởng của tập đoàn anh thậm chí còn vượt qua tập đoàn Mộc Thần của Hứa Dị. Hai người đều là những ngôi sao mới nổi sáng giá trong giới kinh doanh Tương Thành. 

* Công ty niêm yết được hiểu là một công ty công cộng mà cổ phiếu của doanh nghiệp sau khi đăng ký sẽ được mua bán công khai trên thị trường chứng khoán.

Cảm giác quyền lực áp đảo ấy lên đến đỉnh điểm khi Lý Vi Ý đứng dưới chân tòa nhà.

Trương Tĩnh Thiền ngày trước, gánh trên lưng khoản nợ 1 tỷ tệ, cô độc lẻ loi, mặc dù công ty có tiềm lực và giá trị rất cao, nhưng vẫn bị đặt ở một góc của vườn ươm doanh nghiệp công nghệ * tại vùng ngoại ô thành phố.

*Vườn ươm doanh nghiệp công nghệ là một tổ chức tiến hành một cách hệ thống quá trình tạo dựng các doanh nghiệp mới, cung cấp cho các doanh nghiệp này một hệ thống toàn diện và thích hợp các dịch vụ để hoạt động thành công.

Hiện tại, anh đã nắm giữ hai tòa nhà chọc trời ngay tại trung tâm thành phố, mang tên Huy Tụy, nguy nga tráng lệ, trị giá đắt đỏ, có thể quan sát được thành phố. 

Đây mới là cuộc sống lẽ ra anh phải có – Lý Vi Ý nghĩ thầm, anh và cô vốn  dĩ không phải là người cùng một thế giới.

Hứa Dị cũng không phải.

Trương Tĩnh Thiền rõ ràng đã có sự dặn dò trước, ngay từ bước đầu tiên Lý Vi Ý đặt chân vào tòa nhà, đã có một cô thư ký xinh đẹp lịch sự, cung kính dẫn cô đi suốt quãng đường. Họ vào trong thang máy dành riêng cho lãnh đạo cấp cao sang trọng, lên tận tầng cao nhất. Sau đó, cô được dẫn vào phòng làm việc Chủ tịch ở phía trong cùng.