A Thiền - Đinh Mặc

Chương 63: Bạn trai mới (2)




Cô lén nhìn sang buồng tắm, một loại cảm xúc ngọt ngào đang lan tỏa trong lồng ngực.

Tiếng nước ngừng, người đó lấy khăn tắm lau nước, tim Lý Vi Ý bắt đầu đập “thình thịch” một cách điên cuồng. Cánh cửa phòng tắm được đẩy ra, người đó chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở thân dưới, hơi cúi đầu xuống, dáng người cao lớn hơi gầy.

Lý Vi Ý sững sờ, nhìn người đó duỗi tay lấy một cặp kính mắt gọng kim loại mỏng từ kệ đựng bên cạnh, anh ta đeo lên rồi nhìn về phía cô.

Hứa Dị 34 tuổi dường như không khác gì so với 8 năm trước, vẫn dịu dàng đẹp trai, chỉ tăng thêm vài phần khí thế sắc bén nơi khóe mắt. Phần thân trên và đôi chân lộ ra, mặc dù gầy nhưng vẫn săn chắc, cơ bụng sắc nét, hiển nhiên là bình thường có luyện tập.

Nhìn thấy Lý Vi Ý, Hứa Dị cũng hơi ngạc nhiên, có vẻ như không nghĩ rằng cô đột nhiên chạy vào. Nhưng anh chỉ mỉm cười, lôi ra một chiếc áo choàng ngủ xám đen vải lụa kiểu nam giới mặc vào, đi đến gần, rất tự nhiên nắm lấy tay cô, rồi hôn lên má cô, nói: “Sao em lại chạy vào đây? Muốn làm gì?”

Giọng điệu cưng chiều và trêu ghẹo của người đàn ông thân mật tới khó tin. Bởi vì cái thơm này của anh mà não Lý Vi Ý như muốn nổ tung, vô số những ký ức bị khơi gợi trở lại. Cô hồn bay phách lạc đẩy anh ra và nói: “Đừng chạm vào tôi! Anh, anh…”

Hứa Dị nhíu mày, một tay nắm lấy phần gáy mảnh mai của cô, giống như đã từng làm động tác này trăm nghìn lần, ánh mắt quan tâm: “Tiểu Ý, làm sao vậy? Có phải em không khỏe ở chỗ nào không?” Anh ta dang tay muốn ôm cô vào lòng, Lý Vi Ý hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, quay người chạy đi.

Hứa Dị hoàn toàn sửng sốt, vội vã đuổi theo ra ngoài.

Lý Vi Ý hoảng loạn không biết đi đường nào, thấy bên tay trái phía trước có một căn phòng, cô trực tiếp xông vào, đóng sập cửa “rầm” một tiếng rồi khóa cửa lại. 

“Tiểu Ý, Tiểu Ý!” Hứa Dị gõ cửa, vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng cố gắng nói nhẹ nhàng, “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Có phải em đang giận anh không? Cho anh vào trước đã nhé rồi chúng ta từ từ nói chuyện, đừng trốn nữa, được không?”

“Không được!” Lý Vi Ý che mặt kêu to, “Anh đừng vào đây vội, tôi muốn yên tĩnh một mình một lát! Nếu anh vào đây, tôi sẽ thực sự tức giận đấy.” 

Bên ngoài yên lặng một lúc rồi anh nói: “Anh cho em mười phút.” 

Cuối cùng cũng yên tĩnh, Lý Vi Ý ngồi trên giường, mặt mày đỏ bừng chán nản, sao mọi chuyện… lại trở thành như thế này?

Vì sự xuất hiện của cô và Trương Tĩnh Thiền vào 8 năm trước đã khiến Hứa Dị và cô bé Lý Vi Ý có dịp tiếp xúc. Sau đó, Hứa Dị lại thật sự có tình cảm với cô, anh lớn hơn cô 9 tuổi! Mối quan hệ hai người gần gũi nhiều năm, cho dù Hứa Dị đi đến đâu vẫn chỉ một mực hướng về cô, ngoài cô ra anh chưa từng để mắt đến cô gái nào khác. Còn cô bị cảm động bởi sự dịu dàng và thâm tình của anh, nên một năm trước đã đồng ý yêu đương với anh!

Loạn rồi, lần này loạn thật rồi. Dòng thời gian bị gián đoạn đã mang cho cô một mớ bòng bong.

Cô ngẩng đầu nhìn bộ dạng hoang mang của mình trong gương.

Trương Tĩnh Thiền, anh ở đâu? Tại sao những năm này anh chưa từng xuất hiện?



Buổi tối ngày 15 tháng 5 năm 2014.

Sau một ngày bận rộn hoàn thành công việc, cả người Hứa Dị mệt mỏi quay về căn phòng thuê, đây là một căn hộ hai phòng ngủ nội thất cao cấp, chỉ có một mình anh sống. Trước đây sau khi tốt nghiệp đại học anh đã khởi nghiệp, cộng thêm những năm làm việc tại Phúc Minh, anh đã tích góp được khoảng 2-3 triệu.

Nhưng bây giờ, tất cả số tiền đó đều đã đầu tư vào Phúc Minh.

Hứa Dị hâm nóng cơm hộp trong lò vi sóng, sau đó ngồi trước cửa sổ phòng khách, day day trán sau cả một ngày dài căng thẳng. Anh châm điếu thuốc, nhìn ra vầng trăng khuyết và đêm khuya tịch mịch.

Mọi người đều nghĩ anh không hút thuốc, anh chỉ hút thuốc khi một mình.

Anh chậm rãi hút từng hơi, trước mắt anh dường như lại ẩn hiện đôi mắt trong veo như làn nước kia. Cho dù trong đầu anh đầy ắp những chuyện liên quan đến Phúc Minh, nhưng anh lại không để ý đến những chuyện đó.

Hứa Dị buồn bực hút vài hơi, cảm thấy đây có thật là anh không, mẹ kiếp. Anh không phải chưa từng có bạn gái, cô ấy xinh đẹp và dịu dàng, chức năng của anh cũng không có vấn đề gì.

Nhưng tại sao bây giờ anh lại nhớ mãi không quên được đôi mắt của cậu con trai đó?

Thời gian dường như quay trở lại đêm khuya hôm đó, anh ngồi vào bàn ăn tại biệt thự nhà Trương, mấy ngày gần đây không biết cậu bé đó thay đổi tính cách như nào, mà hoạt bát như một con thỏ, luôn miệng thân thiết gọi “anh Hứa Dị”, giọng nói du dương mềm mại. Nghĩ tới đây, Hứa Dị không khỏi mỉm cười, nhưng ngay lập tức lại dừng cười, cảm thấy trong lòng càng thêm bứt rứt.

Rồi cậu bé ấy nhìn anh bằng đôi mắt long lanh xinh đẹp, trong đó chất chứa niềm vui, dựa dẫm và cả sự ngưỡng mộ. Những ngày qua, trong đầu anh chỉ lặp đi lặp lại lời người ấy nói:       

Anh là một nhân tài, tương lai nhất định sẽ lên như diều gặp gió, gặt hái được thành công lớn.

Tôi chúc anh tiền đồ rộng mở, mọi điều được như ý.

Không phải không có người nhìn ra tham vọng và tài năng của anh, cũng không phải không có người khen anh có tiền đồ rộng mở. Nhưng vài câu nói của cậu bé đó, dường như mang theo sự ngọt ngào và thuần khiết, làm trái tim anh tan chảy. Mỗi khi nhớ lại đều khiến trái tim anh trở nên ấm áp lạ thường.

Hứa Dị dập mẩu thuốc, một tay đè lên trán, tự cười chế giễu bản thân, nghĩ thầm lần này mình đi quá xa rồi.

Xu hướng tính dục của bản thân vẫn luôn bình thường, đã tiếp xúc với cậu ấy nhiều năm mà không hề có suy nghĩ nào quá giới hạn, nghiêm khắc mà nói thì anh còn lớn hơn cậu ấy cả một thế hệ.

Tại sao chỉ trong một thoáng qua, lại khiến trái tim anh đập thình thịch vì cậu con trai duy nhất của ông chủ sắp phá sản.

Qua hai ngày, Hứa Dị đến biệt thự nhà Trương để đưa tài liệu, vừa bước ra khỏi cửa phòng làm việc, anh đã nhìn thấy người con trai khiến trái tim mình đập loạn nhịp

Hứa Dị bỗng nhiên hơi khàn giọng: “…A Thiền.”

Thiếu niên Trương Tĩnh Thiền khẽ gật đầu, nhưng không dừng bước, dáng vẻ vội vàng như thể có điều gì đang bận tâm. Một chàng trai cao lớn phong độ, toàn thân khoác lên đồ hiệu cao cấp, từng sợi tóc đều tỏa ra hóoc môn của tuổi trẻ.

Hứa Dị nhìn thân hình cao ráo khỏe khoắn và yết hầu rõ nét của cậu ta, đột nhiên cảm thấy một cơn buồn nôn sinh lý. Bản thân anh thật sự từng có ham muốn với cậu ta sao? Lại còn cảm thấy cậu ta vừa ngọt ngào vừa đáng yêu?

Hứa Dị vẫn chưa chịu hết hi vọng, sắc mặt lộ ra chút buồn bã nói: “Những lời mà cậu nói với tôi mấy ngày trước… tôi vẫn luôn muốn nói: Cảm ơn cậu.” 

Trương Tĩnh Thiền khựng lại bước chân, biểu cảm kì quái nhìn anh và trả lời: “…Không cần cảm ơn.” Rồi cậu bước nhanh hơn, khuôn mặt tái nhợt, chạy như bay ra khỏi biệt thự.

Hứa Dị nhìn theo thân hình cường tráng, nhanh nhẹn như một chú bê con của cậu ta, còn có vẻ mặt lạnh lùng kiêu căng thường thấy của cậu thiếu niên, đột nhiên trong đầu bỗng nảy ra suy nghĩ kì lạ.

Đây rõ ràng không phải A Thiền của tối hôm đó.

Nói chính xác hơn, A Thiền những ngày gần đây khác biệt một trời một vực Trương Tĩnh Thiền của mọi khi, từ giọng điệu, nụ cười, cho đến cách nói năng đi đứng. Trương Tĩnh Thiền ban nãy mới bình thường, là cậu ấm nhà Trương mà anh biết.

Bọn họ giống như hai người khác nhau.

Hứa Dị cắn chặt môi, mu bàn tay nắm chặt lan can cầu thang, khớp xương trắng bệch.

Hai nhân cách? Hay là bị linh hồn nhập?

Hứa Dị bật cười, vậy mà anh lại có suy nghĩ kỳ quái như vậy.

Tuy nhiên trong những ngày tiếp theo, dựa theo sự âm thầm quan sát Trương Tĩnh Thiền của Hứa Dị, ý nghĩ kỳ quặc, hoang đường này càng mãnh liệt hơn.

Đứa trẻ đó, người trong buổi tối hôm đó, là cậu ấy hay vốn dĩ là cô ấy? Đã đi đâu rồi? 

Mình còn có thể gặp lại cô ấy không?