A Thiền - Đinh Mặc

Chương 55: Nguời hùng của tôi (3)




Lý Vi Ý bị đánh đến ù tai, đầu óc cô choáng váng, lảo đảo suýt ngã xuống đất. Bất chợt một bóng người nhỏ bé từ bên cạnh lao ra ôm chặt lấy cô. Những cú đạp tiếp theo của Chu Chí Hạo đều đạp trúng lên người đó.

Đinh Trầm Mặc quan sát khoảng cách giữa 3 người, ông hét lớn “Lên!”. Vài vị cảnh sát nắm bắt chuẩn thời cơ, mạnh mẽ như những con hổ xông tới, đè ngã Chu Chí Hạo đang rút dao găm xuống đất. Chu Chí Hạo hét lớn: “Bắt tôi làm gì? Tôi bị oan! Tôi bị oan! Cảnh sát đánh người bừa bãi!”

Đinh Trầm Mặc lấy ra còng số 8, còng chặt tay Chu Chí Hạo, quát to: “Âm mưu giết người, dùng vũ khí tấn công cảnh sát mà còn kêu oan! Vào tù mà ngồi đi!”

Đám đông xung quanh chỉ trỏ bàn tán.

Lý Vi Ý và Trương Tĩnh Thiền bị đẩy xuống đất, anh ở trên che chắn cho cô. Đây là lần đầu tiên trong đời cô đánh nhau, đầu óc rối loạn, trên mặt khắp người đều có vết thương. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đầm đìa máu của Trương Tĩnh Thiền, cô cảm giác trái tim đau thắt lại mà trước nay chưa từng có.

Cô ôm eo anh, kéo cả người anh vào lòng rồi ngồi dậy. Anh duỗi tay muốn đẩy cô ra nhưng vì động tới vết thương nên khẽ kêu một tiếng. Lý Vi Ý nhìn bộ dạng của anh, nước mắt chực trào ra, cảm thấy anh giống như một con búp bê bằng sứ mỏng manh dễ vỡ. Lý Vi Ý muốn ôm chặt nhưng lại sợ mình dùng sức quá mạnh, chỉ có thể cẩn thận ôm anh vào lòng rồi hỏi: “Anh có sao không? Có đau lắm không?” Cô mếu máo, nước mắt trào ra.

Trương Tĩnh Thiền cả đời này chưa bao giờ bị phụ nữ ôm trong lòng đặt trên đùi, anh muốn giãy ra, nhưng Lý Vi Ý lập tức siết chặt tay lại, cô rất ngoan cố. Một lúc sau, anh cười bất lực, cam chịu để mặc cho cô ôm. Anh duỗi tay nắm lấy cằm cô và hỏi: “Lại khóc rồi, em có đau không?”

Lý Vi Ý khóc nhòe mắt, cô không biết tại sao, khi ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào má đỏ rực của cô, cô mới nhớ đến hai cái tát của Chu Chí Hạo, cảm nhận được cơn đau như bị dao đâm.

“Chuyện đó thì có gì chứ? Không thể so được anh được, hắn đấm anh cũng rất nhiều, lại còn dùng chân đạp nữa…Tất cả tại tôi, hu hu hu, tôi không biết đánh nhau…”

Trương Tĩnh Thiền bật cười, ho khan hai tiếng rồi giọng khàn nói: “Được rồi, đỡ tôi đứng dậy.”

Lý Vi Ý ấm ức, dìu anh đứng dậy.  

Ở chỗ kia, hai mắt Chu Chí Hạo đỏ lừ, dáng vẻ tuyệt vọng điên dại, hắn ta bị cảnh sát đè lên cửa xe, đang bị lục soát toàn thân. 

Trương Tĩnh Thiền buông tay Lý Vi Ý ra, chịu đựng cơn đau, lảo đảo bước tới.

Lý Vi Ý ngỡ ngàng, những người khác cũng không ngờ anh lại đột nhiên đi về phía đó. Trương Tĩnh Thiền đi đến trước mặt Chu Chí Hạo, anh vung tay lên.

Lần này, thiếu nữ Trương Tĩnh Thiền đã dùng mưu kế. Cơ thể nhỏ bé này sức yếu, vì vậy anh đã dùng toàn lực từ eo và lưng vào, lấy đà dồn hết sức lực lên cánh tay.

“Bốp” một cái tát thật mạnh giáng lên mặt Chu Chí Hạo. Trước khi hắn kịp phản ứng, Trương Tĩnh Thiền lại vung tay tát “bốp” một cái nữa.

Hai cái tát này cũng khiến chính Trương Tĩnh Thiền phải xoay nửa vòng, anh phải nắm chặt cánh tay của Lý Vi Ý mới không bị ngã. Âm thanh giòn tan vang khắp đám đông, Chu Chí Hạo bị tát đến mức đầu vật vờ sang hai bên, máu mũi chảy ròng ròng.

“Nó đánh tôi! Nó đánh tôi!” Chu Chí Hạo lại phát điên, “Tao muốn kiện nó, kiện nó!” Đinh Trầm Mặc đè khuôn mặt bầm dập của hắn lên mui xe.

Trương Tĩnh Thiền chỉ vào mặt Lý Vi Ý, nói với Đinh Trầm Mặc: “Trả lại hai cái tát cho anh ấy.”

Bây giờ ngay cả cảnh sát cũng bị sốc.

Họ chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái hung dữ như vậy, vừa phản ứng nhanh lại còn rất dũng cảm, là người đầu tiên chạy ra chặn tên côn đồ. Bản thân cũng bị đánh đập tàn nhẫn, nhưng vẫn kiên quyết muốn trả thù cho cho bạn trai.

Lý Vi Ý dở cười dở khóc, trong lòng cô vẫn tràn ngập đau xót. Cô nhìn khuôn mặt đầy vết bầm tím nhưng lại rất bình tĩnh của Trương Tĩnh Thiền, cô không thể nói lên lời. Cô chỉ nắm chặt tay anh, anh nhận ra rồi cũng nắm chặt lại tay cô.

“Trương Tĩnh Thiền…” Cô không kìm được khóc nức nở, nhỏ giọng kêu tên anh.

Dường như anh hiểu tất cả, không quay đầu lại, anh đổi sang tay khác nắm tay cô, giơ tay còn lại ra phía sau đầu cô.

“Hức…” Cô nức nở lên tiếng và cúi người xuống để anh xoa nhẹ vào đầu mình. Mặc dù cả hai người đều không nói gì, nhưng cô nhận được sự an ủi mà mình mong muốn và anh cũng biết đó là sự an ủi mà cô cần.

Xe cứu thương đến.

Lý Vi Ý dìu Trương Tĩnh Thiền quay về phía cổng sân, Lý Trung Hằng đang được nhân viên y tế khiêng lên xe cứu thương. Trương Tĩnh Thiền tự ngồi dựa vào tường, ra hiệu cho Lý Vi Ý đến xem bố cô trước.

Lý Vi Ý mắt rưng rưng đi một bước ngoái đầu lại ba lần.

Lúc này, Đinh Trầm Mặc đi đến ngồi xuống đất bên cạnh Trương Tĩnh Thiền.

Đinh Trầm Mặc châm một điếu thuốc hút, một lúc sau ông giơ ngón tay cái lên: “Con bé này, trông thì lạnh lùng vô cảm nhưng vào lúc quan trọng thì còn đáng tin cậy hơn cả đàn ông. Đứa trẻ ngoan, bố cô rất may mắn khi có đứa con như cô. Cô có hứng thú thi vào trường cảnh sát sau này không?”

Trương Tĩnh Thiền: “Không có.”

Đinh Trầm Mặc cũng không chán nản, dù sao thì có rất ít con gái muốn vào trường cảnh sát. Ông hút một hơi thuốc, rồi nói tiếp: “Cậu bạn trai nhỏ của cô cũng được, hơi yếu đuối nhưng cũng rất dũng cảm. Tuy nhiên cô bé à, sau này đừng cứ tự mình đương đầu với mọi thứ, cứ để cậu ấy gánh vác, hai người cùng làm vẫn sẽ tốt hơn! Lần này cảm ơn hai đứa nhé.”

Trương Tĩnh Thiền nhếch khóe miệng đau buốt, anh mỉm cười nói: “Ông không cần cảm ơn, người vất vả là cảnh sát. Anh ấy không cần phải gách vác, có tôi là đủ rồi.”

Đinh Trầm Mặc: “…”

Giới trẻ ngày nay, con trai không giống con trai, con gái không giống con gái, ông già thật rồi, không hiểu nổi!