A Thiền - Đinh Mặc

Chương 53: Nguời hùng của tôi (1)




Chu Chí Hạo có ba người chị gái, người mà Lý Vi Ý nhìn thấy là chị thứ ba của anh ta, tên là Chu Chí Hồng. Lý Vi Ý nhớ là Chu Chí Hồng và chồng chị ta mở quán ăn, nhưng cô chưa từng ghé qua, hóa ra là ở đây.

Trương Tĩnh Thiền nhíu mày: “Sáng nay trong điện thoại chị em nói, Chu Chí Hạo đã quấy rầy cô ấy trong vài ngày, nhưng nhà em vừa xảy ra chuyện thì anh ta bỗng nhiên không tới nữa?”

Một luồng gió lạnh như tràn vào trong lồng ngực của Lý Vi Ý: “Ý anh là…?”

Anh dựa lưng vào ghế, một tay gõ nhẹ vào lưng ghế của cô: “Có lẽ không phải là ngẫu nhiên.”

Lý Vi Ý quay đầu lại nhìn nhà hàng vắng như chùa bà đanh đó, cô nhớ lại vào năm 2022, chị gái cũng từng nhắc đến việc Chu Chí Hạo đột nhiên biến mất trong khoảng thời gian này, cũng không bao giờ xuất hiện nữa. Lúc đó, cô chỉ nghĩ rằng nhà Chu đã sa sút, do Trương Tĩnh Thiền và Chung Nghị âm thầm nhúng tay vào.

“Chúng ta đi vào thăm dò không?” Lý Vi Ý gần như không thể ngồi yên được nữa.

Trương Tĩnh Thiền giơ tay đè vai cô lại và nói: “Nếu thực sự là anh ta, con người điên khùng đó gây ra chuyện này, thì chúng ta càng không nên hành động tùy tiện. Trước tiên gọi cho chị gái em, bảo cô ấy thăm dò gọi Chu Chí Hạo đến giúp tìm bố, xem phản ứng của anh ta thế nào.”

Trương Tĩnh Thiền gọi điện cho Lý Hiểu Ý, dặn dò vài điều. Lý Hiểu Ý nhanh chóng gọi lại, bảo rằng cô đã gọi hai cuộc điện thoại nhưng đều bị ngắt máy, đến cuộc gọi thứ ba thì điện thoại của Chu Chí Hạo đã tắt máy rồi.

Trương Tĩnh Thiền: “Chuông của hai cuộc gọi đó kêu lên mấy tiếng?”

Lý Hiểu Ý: “Cuộc gọi đầu tiên kêu khoảng 10 tiếng đổ lại; cuộc gọi thứ hai thì chỉ kêu 1 tiếng đã bị ngắt máy.”

Lý Vi Ý: “Anh ta chắc chắn có vấn đề!”

Trương Tĩnh Thiền gật đầu: “Gọi cho Đinh Trầm Mặc.”

Vốn dĩ Đinh Trầm Mặc đang ở gần đó gần đó, chỉ vài phút sau, ông cùng với hai cảnh sát trẻ chạy đến quán hoành thánh. Vì vụ việc của Lý Trung Hằng, họ cũng đã làm việc cả ngày chưa ăn gì. Thấy vậy, Trương Tĩnh Thiền ra hiệu cho Lý Vi Ý đừng nóng vội, anh gọi cho sáu bát hoành thánh lớn, mỗi người ăn sạch hai bát, Đinh Trầm Mặc còn ăn thêm hai cái quẩy và một cái bánh rán mới kết thúc.

Sau khi nghe Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý kể lại sự việc, Đinh Trầm Mặc cũng chìm vào suy tư. Ông đứng dậy đi ra ngoài đường, hút một điếu thuốc rồi quay lại, ra lệnh: “Tiểu Vương, cậu lập tức liên hệ ngay với Trung tâm xổ số tỉnh, xác minh xem có ai ở thành phố này hai ngày trước đến Tương Thành, nhận giải nhất của Song Sắc Cầu không.”

Ông gãi mái tóc vừa ngắn vừa bết của mình, nói: “Nhưng ngay cả khi xác minh được Chu Chí Hạo đã nhận giải thưởng, thì cũng rất khó giải quyết. Mọi người nhìn xem con đường này, không có camera, cũng không tìm thấy nhân chứng. Làm sao chứng minh được Chu Chí Hạo đã cướp vé số của bố cô? Quầy vé số đó cũng không có camera, nếu Chu Chí Hạo nói là hắn ta tự mua, hoặc là nhặt được trên đường thì sao?”

Cả Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý đều không hiểu về công tác điều tra hình sự, nghe vậy Trương Tĩnh Thiền bắt đầu trầm tư, còn Lý Vi ý nói: “Gia đình anh ta có cửa hàng, nhà cửa, cộng thêm cái nhà hàng này, các chú có thể vào lục soát một lượt xem có dấu vân tay, vết máu hay dấu vết gì khác được không?”

Đinh Trầm Mặc lắc đầu nói với cô: “Cậu nhóc, cậu nghĩ quá đơn giản rồi. Mấy năm gần đây đều coi trọng chấp hành pháp luật văn minh, cho dù là vé số hay Chú Chí Hạo, tất cả đều chỉ là suy đoán của hai đứa. Không có bất kì bằng chứng gì cả, cảnh sát cũng không thể tự tiện khám xét nhà cửa đâu! Để tôi suy nghĩ tiếp xem còn cách nào khác không…” 

Lúc này, Trương Tĩnh Thiền ngẩng đầu lên nói: “Vậy nếu như ngăn chặn tệ nạn mua bán dâm thì sao?” 

Đinh Trầm Mặc: “Cái gì?”

Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý trao đổi ánh mắt với nhau, nói: “Tôi nghe nói gần đây Chu Chí Hạo bị điều tra vì hành vi mua bán dâm, anh ta cũng từng phải vào đồn cảnh sát. Có lẽ do bộ phận khác của các chú phụ trách chuyện này.”

Đinh Trầm Mặc: “Có thật vậy không? Sao cô biết chuyện này?”

Lý Vi Ý kìm nén sự kích động trong lòng, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Là tôi nói với cô ấy, bố tôi là Trương Mặc Vân, từ trước tới nay tôi nắm bắt thông tin rất nhanh.”

Đinh Trầm Mặc sững sờ nhìn cô vài lần rồi gật đầu nói: “Đây cũng là một cách, tôi đi gọi điện thoại.”

Hiệu suất làm việc của Đinh Trầm Mặc rất cao, rất nhanh sau đó đã gọi điện thoại xong, ông quay lại nói: “Trên Cục đã đồng ý rồi, hiện tại đã có hai đội, đồng thời lấy lý do là “ngăn chặn tệ nạn mua bán dâm” để khám xét nhà và cửa hàng của nhà Chu. Tôi sẽ dẫn đội đi khám xét nhà hàng này. Mấy đứa về trước đi, chờ tin tức của bọn tôi.”

Lý Vi Ý nào chịu đi về, nhưng Đinh Trầm Mặc không cho họ đi theo. Không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát khác tới, hai người đi xuống, tổng cộng có năm cảnh sát gõ cửa đi vào bên trong nhà hàng.

“Nếu em không yên tâm thì chúng ta chờ ở đây.” Trương Tĩnh Thiền nói.

“Được!”

Cửa hàng này được cải tạo lại từ nhà dân, sân rộng khoảng 70-80 mét vuông, uốn lượn liền nhau. Có hai tòa nhà đều là hai tầng, có hơn 20 gian phòng, bên cạnh còn có vài nhà kho đựng củi. Chỉ là không có người, không có khách hàng cũng không có nhân viên phục vụ, họ vừa mở cửa ra đã nhìn thấy tờ giấy dán trên tường “Sang nhượng cửa hàng”.

Chu Chí Hồng nhìn thấy cảnh sát đi vào, hoảng sợ hỏi: “Mấy người là ai?”

Đinh Trầm Mặc lấy ra biên bản khám xét nhà: “Ngăn chặn tệ nạn buôn bán dâm, em trai Chu Chí Hạo của cô đâu?”

“Tôi không biết, đây là quán của chồng tôi, các người đến đây làm gì?”

Đinh Trầm Mặc cười lạnh: “Đừng giấu diếm cho anh ta nữa! Anh ta liên quan đến một vụ án buôn bán dâm lớn! Lục soát!”

“Ơ, ơ…”

Chu Chí Hồng không chặn được họ, vội vàng đứng sang bên cạnh gọi điện thoại. Kết quả bị Tiểu Vương – cấp dưới của Đinh Trầm Mặc cười hì hì giật lấy điện thoại của cô ta, rồi nhẹ nhàng thuyết phục cô ta hợp tác điều tra, nói rằng chuyện này không liên quan đến cô ta. Chu Chí Hồng hoang mang lo sợ, đành không làm gì nữua.

Kinh nghiệm Đinh Trầm Mặc rất phong phú, linh tính ông mách bảo nếu Chu Chí Hạo thực sự là hung thủ, nhất định sẽ sớm có manh mối. Mặc dù đã lục soát hai tòa nhà nhưng vẫn không tìm thấy gì, nhưng họ đã nhanh chóng phát hiện một số dấu chân đáng ngờ ở sân sau.

Đinh Trầm Mặc ngồi xổm xuống đất xem xét: Vết chân dính bùn đất lộn xộn trên mặt đất, thuộc về hai người đàn ông, còn có dấu vết kéo lê, ông âm thầm tính toán chiều cao cân nặng. Sau đó ông nhìn thấy lớp đất có dấu hiệu mới vừa bị đào xới gần đó, trong lòng ngày càng nặng nề.

Đinh Trầm Mặc đứng dậy nói với cấp dưới, lập tức gọi người giám định và pháp y tới.

Họ lại lục soát từng ngóc ngách, cuối cùng phát hiện ra vết máu bất thường trên đống củi trong nhà kho. Trái tim Đinh Trầm Mặc bỗng đập “thịch” một tiếng, bởi vì gian nhà kho cách khu vực bị đào xới đất 40-50 mét, nhưng suốt đoạn đường đó lại không hề có vết máu.

Ông đứng trong gian nhà kho đựng củi, từ từ quan sát xung quanh, gương mặt cứng rắn như sắt đá. Cuối cùng, tầm mắt ông dừng lại trên cửa sổ gian nhà kho, tại đó có thể nhìn thấy một bức tường thấp cũ kĩ, ố vàng, trên tường đầy những lỗ hổng mục nát.

Đinh Trầm Mặc: “Dẫn Chu Chí Hồng lại đây.”

Chu Chí Hồng hoàn toàn mù mờ đi đến. 

Đinh Trầm Mặc hỏi: “Phía đối diện có người ở không?” 

“Không, không có người…Ban đầu có một ông lão sống ở đó, nhưng đã chết cách đây hai năm trước, con trai ông ta đi nước ngoài vẫn chưa về, nhà đã bỏ hoang từ lâu rồi.” 

Đinh Trầm Mặc và cấp dưới trao đổi ánh mắt với nhau, bước ra khỏi gian nhà kho. Trong sân có cửa sau, họ có thể mở ra từ bên trong, vài người đi ra ngoài, nhìn thấy một cái sân nhỏ sát vách, bức tường rào thấp đến mức bọn họ có thể trèo qua. 

Đinh Trầm Mặc đi vòng ra cửa chính, nhưng không đẩy được vào, bên trong đã bị khóa. Lúc này, Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý cũng chú ý tới, lập tức chạy đến, Đinh Trầm Mặc ra hiệu cho họ im lặng. Ông ra hiệu bằng mắt cho tiểu Vương, Vương lùi lại vài bước, lấy đà rồi bật nhảy qua bức tường, một lúc sau cửa được mở.