*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bố Lý vẫn hơi không cam lòng, ông vẫn luôn nghĩ rằng con gái học môn năng khiếu thì không được vẻ vang cho lắm, nên từ đầu đến cuối vẫn không chịu nhượng bộ.
Trương Tĩnh Thiền suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì như này, khi vào đại học, con sẽ không yêu đương, không chơi bời lung tung, thời gian rảnh sẽ dành ra để học thêm một ngành nữa. Chính là học hai chuyên ngành một lúc, có hai tấm bằng đại học.”
Mắt bố Lý sáng rực: “Thật không? Vậy con phải nói được làm được, học đại học không được yêu đương lung tung, cũng không được chơi bời lăng nhăng, mà phải chăm chỉ học hai bằng đấy.”
Trương Tĩnh Thiền Thiền nhếch khóe miệng: “Cứ như vậy đi.”
Mẹ Lý: “Như vậy có vất vả quá không con?”
Trương Tĩnh Thiền: “Con không sợ vất vả.”
Lý Vi Ý:!!!!!
Bố Lý thở dài, ánh mắt chan chứa tình yêu thương, ông nói: “Bố biết từ nhỏ con đã muốn học vẽ, trước đây bố mẹ không cho con học, trong lòng con vẫn là… Thời đại bây giờ thay đổi quá nhanh, bố mẹ không hiểu nhiều chuyện bên ngoài, nhưng bây giờ nghe con nói, cảm thấy học vẽ cũng tốt. Nhưng mà, cho dù học bất cứ cái gì, con cũng đều phải cố gắng hết sức, gặp phải khó khăn thì nói với bố mẹ. Nếu đổi qua học vẽ mà thấy không phù hợp, không theo kịp được thì phải đổi lại ngay, ít nhất thì học lực con cũng khá ổn.”
Trương Tĩnh Thiền im lặng một lúc rồi nói: “Không đâu, con rất thích vẽ, có khó khăn đến mấy con cũng sẽ kiên trì. Thực ra lúc nãy con nói nhiều như vậy, chỉ là để chứng minh cho bố mẹ thấy đây là một con đường tốt, con có thể dựa vào bản thân để xây dựng cuộc sống tốt. Như vậy bố mẹ mới yên tâm. Nhưng lý do chính là con thích vẽ, đây là điều mà con thích. Đó là ước mơ của con, là việc mà con muốn làm trong cuộc đời này, như vậy con mới có thể vui vẻ. Nếu không được học vẽ, sau này con chắc chắn sẽ hối hận.”
Bố mẹ Lý ăn bữa nhẹ tại quán cà phê rồi ra về. Trương Tĩnh Thiền nói muốn đi mua sách tham khảo, anh đi một vòng rồi quay lại ngồi trước mặt Lý Vi Ý.
Lý Vi Ý tò mò hỏi: “Giáo sư Học viện Mỹ thuật Hoa Hạ xem tranh của tôi, anh nói dối đúng không?”
Trương Tĩnh Thiền để điện thoại đến trước mặt cô, cô xem ảnh chụp màn hình tin nhắn trò chuyện, đôi mắt mở to kinh ngạc.
“Một vị giáo sư của trường tôi quen biết giáo sư của Học viện Mỹ thuật này. Tối qua tôi đã nhờ ông ấy.”
Lý Vi Ý nhìn dáng ngồi bình tĩnh của anh, dù cho đã biến thành con gái, thì anh vẫn giống như một hồ nước tĩnh lặng, sâu thẳm. Hơn 9 giờ tối qua nhiều cô mới nhờ anh chuyện này, anh không những đã xem tranh của cô mà còn nhờ đến giáo sư của Học viện Mỹ thuật, rồi còn nghĩ ra cả những lý do thuyết phục.
Cô bỗng muốn rất hỏi có phải anh lúc nào cũng như thế này? Bất cứ việc gì, miễn là có anh trợ giúp thì sẽ không làm người khác thất vọng.
“Cảm ơn nhé.” Lý Vi Ý yếu ớt nói, “Nhưng tôi không dễ dàng tha thứ cho anh chuyện đồng ý học hai văn bằng đâu. Anh đã vắt kiệt cuộc sống đại học vui vẻ của tôi rồi! Tôi không muốn trải qua cuộc sống sinh viên thê thảm như thế đâu!”
Trương Tĩnh Thiền cầm tách trà lên và cụp mắt xuống: “Dù sao thì đổi thành học vẽ cũng sẽ không gặp phải bạn trai cũ của cô nữa. Thay vì lãng phí thời gian đi yêu đương thì dùng thời gian đấy học hai văn bằng, có gì không tốt? Với ánh mắt chọn bạn trai của cô, chỉ e là lại đi vào vết xe đổ. Theo tôi thấy thì đi làm vài năm đã rồi hẵng tính đến chuyện đó sau.”
Lý Vi Ý cảm thấy những lời này nói cũng khá đúng, gật đầu: “Đúng vậy, đàn ông chỉ lảm ảnh hưởng đến tốc độ vẽ tranh của tôi.” Bỗng dưng cô cau mày: “Anh có ý gì, chẳng lẽ mắt nhìn đàn ông của tôi rất tệ sao?”
Trương Tĩnh Thiền khẽ cười, cô đã từng kể cho anh nghe về lịch sử tình trường của mình rồi, bởi vì đó cũng là một trong những vận mệnh mà cô muốn thay đổi.
Lý Vi Ý cảm thấy rất mất mặt nhưng cô vẫn cố gắng nói thêm: “Anh ta cũng không tệ lắm đâu, đứng top 10 cả khoa, phó chủ tịch hội sinh viên, được rất nhiều cô gái theo đuổi…”
Trương Tĩnh Thiền nhướn mày: “Top 10?”
Lý Vi Ý bỗng nhiên không muốn nói chuyện với anh nữa.
Nhưng một lúc sau, cô lại ghé sát về phía anh: “Tôi không ngờ anh có thể nói những lời như thế thuyết phục bố mẹ tôi.”
Trương Tĩnh Thiền vẫn ngồi thẳng lưng, ngước mắt nhìn cô: “Ban đầu cô nghĩ tôi sẽ nói như nào?”
“Thì nói lý tưởng, nói sở thích, nói về cuộc đời.” Lý Vi Ý trả lời, “Lúc đầu tôi nghĩ họ yêu thương tôi như thế, có lẽ cũng sẽ ủng hộ tôi theo đuổi ước mơ chứ? Chỉ cần nói một cách thành khẩn và thật lòng là được.”
Trương Tĩnh Thiền lắc đầu và nói: “Người ta thường nói câu: “Cha mẹ yêu thương con thì phải tính toán đến mai sau.” Với nhiều bậc phụ huynh mà nói, việc lựa chọn thay con cái là vì muốn tốt cho con cái. Nhất là bây giờ cô vẫn là vị thành niên, nếu ngay từ đầu đã nói về lý tưởng và sở thích, chỉ khiến họ cảm thấy không hài lòng, chỉ e là căn bản sẽ không lắng nghe kĩ những lời nói tiếp theo của cô. Thế hệ của họ đại đa số đều không suy xét đến ước mơ. Nhất là tính cách của bố mẹ cô, họ càng yêu thương cô thì càng muốn cô có được một cuộc sống theo khuôn phép cũ.”
Lý Vi Ý gật đầu.
“Bắt buộc phải đánh vào hiện thực cuộc sống, thuyết phục từ thu nhập, thể diện – những điều mà họ coi trọng. Sau khi họ chấp nhận việc học vẽ rồi, lúc đó nói đến sở thích và lý tưởng thì mới tô điểm thêm cho luận điểm trên. Có điều, bố mẹ cô rất quan tâm đến cảm nhận của cô. Chính vì quan tâm nên mới luôn muốn thay cô lựa chọn những điều họ cho là tốt với cô.”
Lý Vi Ý: “Ừ ừ, tôi hiểu rồi, bố mẹ tôi tốt nhất. Thực ra bố mẹ anh cũng rất quan tâm đến suy nghĩ của anh.”
Trương Tĩnh Thiền có vẻ không cho rằng như thế.
“Thật mà! Nếu không thì làm sao bố anh lại nghe theo tôi, quyết định dừng lại kịp thời? Đó là hàng trăm triệu đấy, là tâm huyết cả nửa đời ông ấy, nói bỏ là bỏ luôn.”
Trương Tĩnh Thiền cuối cùng không nhíu mày nữa, sắc mặt thư thái hơn đôi chút.
Lý Vi Ý lại nói: “Tôi chưa từng thấy anh nói nhiều câu như thế, đều là vì muốn giúp tôi. Anh đã giúp tôi chuyện lớn như vậy, ngoài chuyện của Phúc Minh ra, còn việc gì cần đến tôi không? Miễn là tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ dốc hết sức, tuyệt đối không do dự. Tôi nghiêm túc đấy, anh cứ từ từ suy nghĩ.”
Trương Tĩnh Thiền hơi ngẩn người.
Quả thật ngoài công việc ra, anh rất ít khi dành tâm trí, nói nhiều như vậy với người khác. Nói chính xác thì trong cuộc sống, anh là một người rất ít nói.
Tuy nhiên, thói quen này dường như vô tình thay đổi kể từ khi gặp cô…
Trương Tĩnh Thiền nhìn cô, khoanh hai tay lại, ngón trỏ và ngón cái của tay phải nhẹ nhàng vuốt cằm mình, anh nhàn nhạt nói: “Cũng không cần phải cố gắng hết sức lắm. Nếu cô muốn báo đáp, thì báo ngay tại đây cũng được. Cô… trợn mắt lại lần nữa cho tôi xem.”
Lý Vi Ý tưởng mình nghe nhầm: “Gì cơ?”
Nét cười hiện trên khóe miệng Trương Tĩnh Thiền, anh nói: “Không nghe nhầm đâu, trợn mắt giống hôm qua lúc ở sân bay ý.”
Lý Vi Ý bị sốc, nói: “Cái này hơi biến thái đấy sếp Trương.”
Anh cười “hừ” một tiếng: “Chẳng qua là tôi muốn xem với cái biểu cảm đó, cô có thể làm tôi xấu xí đến mức nào, trợn mắt đi.”
Lý Vi Ý: “Không trợn!”
“Cố gắng hết sức của cô là như này à?”
“Nhưng không bao gồm việc làm thỏa mãn sở thích kỳ quặc của người nào đó!”
Trương Tĩnh Thiền khẽ cười, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú cô, giọng điệu chậm rãi: “Cô muốn như nào mới chịu trợn?”
Lý Vi Ý hoàn toàn cạn lời, đường đường là sếp Trương âm 1 tỷ, lại đề nghị điều kiện với cô chỉ để xem cô trợn mắt! Cô có nên đề nghị tăng từ 100 triệu lên 150 triệu không nhỉ?
Tuy nhiên Lý Vi Ý quyết tâm không bị tiền bạc cám dỗ, ý chí cô kiên định: “Kiên quyết không trợn!”
Anh nói: “Được, để sau rồi nói.”
Ý Li: “Hừ, làm gì còn sau này!”
Trương Tĩnh Thiền lại quay về dáng vẻ tĩnh lặng như nước, giống như người có sở thích kỳ quặc lúc nãy không phải là anh. Trái lại, Lý Vi Ý yên tĩnh một lúc rồi lại khúc khích cười.
(1) Dáng vẻ trợn mắt