A Thiền - Đinh Mặc

Chương 39: Vòng xoáy vận mệnh (3)




Không đợi bố mẹ Lý phản ứng lại, Trương Tĩnh Thiền đã đứng dậy đi đến phòng vệ sinh và nói: “Nhưng mà, quan trọng vẫn phải xem bố mẹ và chị nghĩ như nào. Nếu chị thích anh ta, bố mẹ vẫn thích có đứa con rể như này, cho dù nhà anh ta không có tiền, lại hay léng phéng bên ngoài, miễn là đối xử với chị tốt, sẵn sàng đổi tính sửa nết thì con không có ý kiến gì. À với cả, con người anh ta có vẻ chả có tài cán gì, chỉ biết dựa vào thu nhập từ mấy cửa hàng của gia đình. Đợi đến khi nhà Chu phá sản, không biết sau này có phải chỉ biết nhờ chị nuôi không? Thôi bỏ đi, con vẫn nên cố gắng học hành rồi thi đỗ vào trường đại học tốt, sau này có thể gửi tiền lương hàng tháng phụ cấp cho chị gái và chồng chị rồi. Nói chung, ý kiến của bố mẹ là quan trọng nhất.”

Mặt bố Lý tái mét, mẹ Lý trợn tròn mắt, Trương Tĩnh Thiền đóng sầm cửa nhà vệ sinh lại.



Lý Vi Ý về đến nhà Trương thì thấy một khung cảnh tưng bừng náo nhiệt. Ngô Hinh Tuệ lại chơi mạt chược, còn Lê Duẫn Mặc đang ngồi bên bàn mạt chược chơi hộ mẹ cậu ta.

Nhưng vừa nhìn thấy Lý Vi ý về nhà, không lâu sau Lê Duẫn Mặc đã chuồn lên tầng. Lý Vi Ý đã tắm xong, cô mặc áo phông với quần lửng đang ngồi trên giường tỉ mỉ lau tóc.

Lê Duẫn Mặc ngồi bên cạnh nhìn ngơ ngác một lúc rồi nói: “Anh Thiền, bộ dạng anh lúc này rất giống con gái.”

Lý Vi Ý trợn mắt nhìn cậu ta, cô ném khăn vào mặt cậu ta, Lê Duẫn Mặc bắt được rồi vô thức lên mũi ngửi. Vãi, cậu trở nên biến thái rồi, bỗng nhiên lại cảm thấy khăn lau đầu của anh Thiền rất thơm. Lê Duẫn Mặc vứt khăn lau đi như bị điện giật.

“Mấy hôm nay anh xin nghỉ đi đâu đấy?” Lê Duẫn Mặc tò mò hỏi.

Lý Vi Ý trả lời mơ hồ: “Chuyện chỗ bố tôi.”

Lê Duẫn Mặc không hỏi nữa. Qua một lúc lâu cậu lại nói tiếp: “Em nghe nói Trình Duệ Nghiên chia tay với anh rồi, lại còn là cô ấy đá anh.”

Lý Vi Ý thẳng thắn trả lời: “Đúng vậy!” Đây là điều mà cô và Trình Duệ Nghiên đã thỏa thuận, giữa danh dự của Trương Tĩnh Thiền và hoa khôi, cô chọn hoa khôi.

Lê Duẫn Mặc khá bất ngờ, không nghĩ tới anh Thiền sẽ bị người khác đá, cũng không nghĩ đến anh ấy còn thừa nhận với khuôn mặt rất vẻ vang… Đương nhiên những chuyện này không quan trọng, đôi mắt Lê Duẫn Mặc đảo qua đảo lại, uất hận nói: “Anh Thiền, làm người phải tử tế.”

Lý Vi Ý: “Tôi không tử tế chỗ nào, tôi chỗ nào cũng tử tế.”

Điều kì lạ là hai người như vậy mà có cùng tần số nói chuyện, Lê Duẫn Mặc ngồi phịch xuống bên cạnh cô, cười hì hì nói: “Thế lần này em có thể theo đuổi Trình Duệ Nghiên rồi chứ? Em nghĩ là cô ấy cũng có ý với em.”

Lý Vi Ý ngạc nhiên: Tiểu Mặc Tử, hóa ra người đầu tiên “đập chậu cướp hoa” lại là cậu!

Nhưng cô nghĩ bạn trai sau này của Trình Duệ Nghiên chắc chắn không phải Lê Duẫn Mặc. Hơn nữa cô cũng từng nghe Trương Tĩnh Thiền nhắc đến, nhà Lê sau này rơi vào hoàn cảnh khó khăn vì cho Trương Mặc Vân vay hết tài sản… Vậy thì bạn trai mới của Trình Duệ Nghiên càng không thể nào là Lê Duẫn Mặc nghèo kiết xác được.

Lý Vi Ý suy nghĩ một lúc và nói: “Tôi nói với cậu một chuyện.”

“Ừm chuyện gì?”

Hai tay Lý VI Ý nắm chặt vai cậu: “Chuyện này cậu không được nói với bất kỳ ai, bao gồm cả bố mẹ cậu được không?”

Lê Duẫn Mặc ngẩn người, nhưng nhay chóng nghiêm túc gật đầu.

“Đến tầm tháng 11, 12 cuối năm nay, anh Thiền của cậu sẽ gặp phải một thử thách lớn. Còn đó là thử thách gì, đến lúc đó cậu sẽ biết. Nếu như anh Thiền vượt qua được thử thách lớn này, thì cậu muốn theo đuổi Trình Duệ Nghiên hay không cậu có thể tùy ý lựa chọn; còn nếu không vượt qua được… cũng sẽ tùy cậu quyết định. Đợi đến lúc đó, được không?”

Lê Duẫn Mặc chớp chớp mắt ngờ vực, gật đầu: “Được, em nghe lời anh.”

Lý Vi Ý vui vẻ, thật đúng là anh em tốt! Chẳng trách cuộc đời Trương Tĩnh Thiền xảy ra nhiều thăng trầm như thế, mà cậu ta từ đầu đến cuối vẫn ở bên cạnh anh. Cậu ấy chắc chắn là người mà Trương Tĩnh Thiền tin tưởng nhất, cũng là người tin tưởng Trương Tĩnh Thành nhất.

Lý Vi Ý xúc động nói: “Cảm ơn! Cảm ơn cậu! Quả thật là người anh em tốt nhất của Trương Tĩnh Thiền tôi trên thế giới này! Sau này, có lẽ sẽ có những lúc khó khăn, rất khó khăn. Đến lúc đó, nếu tôi làm liên lụy đến cậu, xin đừng chê trách. Cậu chỉ cần nhớ rằng, cho dù gặp phải khó khăn lớn đến đâu, chỉ cần anh em đồng lòng thì nhất định sẽ vượt qua được. Cuộc đời này, miễn là cậu kiên định đi theo anh Thiền, chắc chắn sẽ có một ngày tôi báo đáp cậu. Tôi biết những lời này có vẻ thừa thãi, kể cả không dặn dò thì cậu vẫn sẽ đồng cam cộng khổ không rời bỏ tôi, bởi vì cậu chính là người chân thành, lương thiện như vậy! Tóm lại, tôi chỉ muốn nói với cậu rằng: Cảm ơn cậu, người anh em tốt.”

Khi Lê Duẫn Mặc rời khỏi nhà Trương, bước chân nhẹ như bay, chuyện Trình Duệ Nghiên, chuyện yêu đương sao, cậu đã sớm đá văng mấy chuyện này ra khỏi tâm trí rồi. Trong đầu cậu giờ chỉ lặp đi lặp lại những lời nói từ tận đáy lòng của anh Thiền mà thôi.

Chờ đến khi cậu về đến cửa nhà, cậu lau nước mắt, nức nở hai tiếng rồi mở cửa vào nhà.

Mẹ cậu vẫn đang chơi mạt chược ở nhà Trương chưa thấy về, bố cậu – Lê Kim Hùng đang mệt mỏi ngồi hút thuốc trên ghế xô pha, mặc dù ông giữ chức vụ Tổng giám đốc xây dựng của tập đoàn Phúc Minh, nhưng ông luôn luôn mặc bộ đồ công nhân bám bụi, ngày ngày dầm mưa dãi nắng đến từng công trường.

Lê Kim Hùng giống như Trình Xuyên – Tổng giám đốc tài chính, đều là những người anh em chơi từ nhỏ với Trương Mặc Vân.

Lê Duẫn Mặc cúi đầu ngồi xuống bên cạnh bố, hai bố con ngồi im lặng một lúc. Lê Duẫn Mặc hỏi: “Bố, nếu có một ngày chú Trương gặp khó khăn, bố sẽ làm gì?” Chú Trương ở đây là chỉ Trương Mặc Vân.

Lê Kim Hùng trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: “Tình nghĩa của bố và chú ấy là như thế nào? Đó là sống chết có nhau! Việc của chú ấy cũng chính là việc của bố.”

Tâm trạng Lê Duẫn Mặc xúc động dâng trào, cậu gật đầu: “Đúng vậy, con và anh Thiền cũng như thế! Tuy không nói ra nhưng chúng con sẽ cùng nhau vào sinh ra tử!”

Câu nói này khiến Lê Kim Hùng phì cười. Hai đứa bé chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, ông rất vui khi thấy con trai thích đi theo sau Trương Tĩnh Thiền. Lê Kim Hùng gật đầu nói: “Làm người nhất định phải biết báo đáp ơn nghĩa, nhất định phải có tình nghĩa. Ngày xưa bố chỉ là một công nhân xây dựng, nếu không có chú Trương của con thì không thể được như ngày hôm nay. Cái thằng bé A Thiền tính khí hơi lầm lì, nhưng tâm địa ngay thẳng, năng lực không hề thua kém bố nó. Từ nhỏ đến lớn luôn là thằng bé bảo vệ con, cứ đi theo cậu ấy thì tương lai con sẽ ổn thôi.”