Bọn họ đặt vé muộn, chỗ ngồi ở hàng cuối. Lý Hiểu Ý ngồi cạnh cửa sổ, Lý Vi Ý vừa định vào ngồi bên cạnh chị thì bị một người túm chặt, kéo lên ghế ngồi trên. Chính vào lúc này, Chung Nghị sải bước chân đến, ngồi vào bên cạnh Lý Hiểu Ý.
Lý Vi Ý: “…”
Lý Vi Ý quay đầu nhìn Trương Tĩnh Thiền – người đã kéo cô lại, cô u ám nói: “Hai người ăn ý ghê nhỉ.”
Trương Tĩnh Thiền ngồi xuống bên ngoài cô: “Làm sao mà đến lượt cô ngồi cạnh Lý Hiểu Ý.”
Lý Vi Ý: ….Cũng đúng.
Lý Hiểu Ý nhìn “em gái” ngồi đối diện, liền nói với Chung Nghị: “Anh đổi chỗ cho em gái tôi đi!”
Chung Nghị nhìn sang một bên: “Không đổi.”
Gương mặt Lý Hiểu Ý vừa đỏ vừa trắng, cô kêu to: “Vi Ý, em qua bên này ngồi!” Giữa cô ấy và Chung Nghị vẫn còn một chỗ ngồi trống, cửa máy bay đã đóng, nên không còn ai khác.
Trương Tĩnh Thiền trả lời: “Chung Nghị không cho.”
Mặt Lý Hiểu Ý càng đỏ hơn.
Máy bay cất cánh, Lý Vi Ý nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, bỗng dưng nghe thấy Trương Tĩnh Thiền hỏi: “Những thứ đã học thuộc, giờ còn nhớ không?”
Lý Vi Ý: “…” Cô quên mất chuyện này! Trước khi xuyên không cô gấp gáp học thuộc, bôn ba cả một ngày mà như trải qua cả đời. Cô ngay lập tức căng thẳng nhớ lại.
Giọng nói lạnh tanh của nhà tư bản cất lên: “Lãi suất ngày mà tập đoàn phải chịu là bao nhiêu?”
“Ừm… 54 nghìn tệ, còn phải tính lãi kép.”
“Tỉ lệ tiêu thụ bất động sản năm nay?”
“Chưa đến 50%, vẫn đang tiếng tục giảm.”
“Số lượng bất động sản cùng loại cạnh tranh với dự án biệt thự Vienna?”
“Ừm… Ờ…”
Trương Tĩnh Thiền cười lạnh một tiếng.
Lý Vi Ý: “Đợi đã, anh đừng nói! Để tôi nhớ lại! Số lượng hiện có…”
Dưới ánh đèn vàng nhạt trong khoang máy bay, Trương Tĩnh Thiền nhìn thiếu niên hai tay ôm mặt vắt óc suy nghĩ, bất cứ ai nhìn vào cũng phải khen một câu vừa tuấn tú vừa dễ thương. Anh giơ tay lên, ra vẻ muốn gõ lên đầu cô: “3… 2… 1…”
“Nghĩ ra ngay đây!” Lý Vi Ý nắm lấy ngón tay của anh.
“Đáp án là 1800.” “…3000?” Hai âm thanh đồng thời cất lên.
Bàn tay anh ta vượt qua sự ngăn cản của cô, khớp ngón tay gõ “cốp” phát lên đầu cô.
Lý Vi Ý ôm đầu quở trách: “Có biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc không?”
“Bây giờ cô được tính là hoa hay ngọc?”
Lý Vi Ý ngẩn người, ngẩng đầu lên chỉ thấy ánh đèn ấm áp trên trần khoang máy bay hắt lên gương mặt anh, đôi mắt trong veo, sống mũi thẳng tắp. Anh ngồi bắt chéo chân, một cánh tay tựa lên tay vịn ở giữa hai người họ, hướng người nghiêng về phía cô, ánh mắt ẩn chứa ý cười.
Rõ ràng có vẻ ngoài mềm mại của một thiếu nữ, nhưng Lý Vi Ý lại giống như nhìn thấy dáng vẻ người đàn ông ngồi đằng sau chiếc bàn đá cẩm thạch ấy.
Cô cũng không hiểu vì sao bản thân cũng cười theo.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, bỗng cả hai đều ngỡ ngàng. Trương Tĩnh Thiền nhanh chóng trấn tĩnh, ánh mắt sâu xa như vực thẳm. Lý Vi Ý thì bối rối quay đầu sang hướng khác, cô nói: “Để tôi cố gắng nhớ lại.”
“Được.”
“Tôi sẽ cố hết sức không sai nữa.”
“Không sao, sai một lần trừ 1 triệu.”
“Trương Tĩnh Thiền, anh có nhân tính không hả?”
“Không có.”
Lý Vi Ý mặc dù không nhìn anh, nhưng cô cũng nở nụ cười.
Lý Vi Ý nỗ lực học thuộc nửa tiếng, cảm thấy cũng học cũng tạm ổn, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Trương Tĩnh Thiền đã nhận ra ngay khi cô vừa ngủ thiếp đi, anh liếc nhìn cô, chỉnh ánh đèn tối hơn cho cô, kéo màn che cửa sổ xuống, rồi nhờ tiếp viên lấy cho một cái chăn và nhẹ nhàng đắp lên người cô. Sau đó, anh vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước cho đến khi máy bay hạ cánh.
Lúc tới khách sạn đã hơn 12 giờ đêm, khi nhận thẻ phòng Lý Hiểu Ý đã rất hoảng sợ, bởi vì Trương Tĩnh Thiền đã đặt bốn phòng hạng sang (1)*, mỗi người một phòng nghe thôi đã thấy rất đắt tiền rồi. Lý Hiểu Ý bắt đầu nghi ngờ, ban tổ chức cuộc thi làm sao có thể đặt loại phòng xa xỉ như vậy, mà cô ấy cũng không nhìn thấy giáo viên nào khác.
(1)* Phòng hạng sang (phòng Executive) được bố trí trong các khách sạn, khu nghỉ dưỡng cao cấp với diện tích lên đến 120m2.
Đây lại là lúc Lý Vi Ý phát huy khả năng của mình, cô nói: “Tập đoàn nhà em có cổ phần trong khách sạn này, chi phí thỏa thuận trong nội bộ công ty rẻ như mua rau cải, cứ yên tâm ở.”
Lý Hiểu Ý bán tín bán nghi, vì dù gì cô ấy cũng chưa từng ở khách sạn đẳng cấp như thế này bao giờ. Cô ấy đề nghị “em gái” nên ngủ chung phòng với mình để tiết kiệm chi phí một phòng. Kết quả cô ấy vừa nói dứt lời, ba người kia đồng thanh nói: “Không được!”
Lý Vi Ý lén lút đi đến bên cạnh Chung Nghị, hỏi: “Tại sao anh lại phản đối?”
Chung Nghị sờ mũi không trả lời. Anh ta sao có thể nói ra rằng mỗi lần nhìn thấy “em gái” với khí chất mạnh mẽ đó lại gần Lý Hiểu Ý, anh ta lại có cảm giác ghen tuông kì quái.
Một đêm bình yên trôi qua.
Lý Vi Ý đi đến nhà ăn, từ xa trông thấy Trương Tĩnh Thiền ngồi một mình một góc. Cô lấy bữa sáng rồi ngồi phía đối diện anh.
“Ngủ ngon không?” Trương Tĩnh Thiền hỏi.
“Ngủ rất ngon, tinh thần phấn chấn để không mất 1 triệu tệ.” Lý Vi Ý chua chát nói.
Trương Tĩnh Thiền chỉ cười, không trả lời lại. Sau một đêm, anh đã không còn dáng vẻ tự nhiên cười đùa với cô như lúc trên máy bay. Tầng sương mỏng lạnh nhạt dường như bao trùm lên khóe mắt, hàng mi của anh.
Anh đưa một chiếc USB cho cô.
“Đây là gì?”
“Phương án,” anh nói, “Chỗ bố tôi chắc chắn có laptop, lúc đó cô cứ chiếu lên rồi trình bày.”
Lý Vi Ý: “!!!!”
Trong giây lát cô đã hiểu ra, hỏi anh: “Anh thức cả đêm để làm sao?”
“Ừ.”
Lý Vi Ý lúc này mới chú ý đến quầng thâm dưới mắt anh: “Thức đến mấy giờ?”
Trương Tĩnh Thiền không trả lời.
Lý Vi Ý lại thấy hơi thương cảm cho anh, cô nắm chặt USB, duỗi tay qua bàn rồi vỗ vai anh: “Cho dù không có 100 triệu, tôi cũng sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ này.”
Trương Tĩnh Thiền lại cười. Lý Vi Ý bỗng nhận thấy, nụ cười của anh trong buổi sáng hôm nay giống y hệt nụ cười hôm buổi tối lái xe đưa cô qua đường hầm sông.
“Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Lý Vi Ý nghiêm túc nói.
Anh nhìn cô, nói: ” Ơn huệ này tôi sẽ mãi ghi nhớ.”
Lý Vi Ý cười mỉm: “Chị tôi, bọn họ đi đâu rồi?”
“Tôi bảo Chung Nghị dẫn cô ấy đi rồi.”
Lý Vi Ý giơ ngón tay cái với anh: “Không ngờ anh cũng hợp việc mai mối đấy.”
Trương Tĩnh Thiền nhàn nhạt liếc nhìn cô, cầm lấy chiếc USB cô để trên bàn cất vào túi quần.
Lý Vi Ý lập tức giữ chặt ống tay áo anh: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi được chưa?”
Lý do họ ở khách sạn này là vì đoàn của Trương Mặc Vân cũng ngủ lại tại đây. Tối qua khi tới nơi, Trương Tĩnh Thiền đã liên lạc với thư ký, yêu cầu anh ta nhất định phải để trống hai tiếng buổi sáng ngày hôm nay của Trương Mặc Vân.
Bây giờ, Trương Mặc Vân đang đợi con trai trong một phòng họp do thư ký sắp xếp.
Trương Tĩnh Thiền đưa Lý Vi Ý đến cửa thang máy của tầng đó. Hành lang yên tĩnh, ánh đèn rực rỡ nhưng không một bóng người.
Lý Vi Ý chà xát tay trong vô thức.
“Căng thẳng sao?” Trương Tĩnh Thiền nhìn thẳng vào mắt cô hỏi.
“Vẫn ổn.” Cô thành thật trả lời, đi làm vài năm cô cũng từng thuyết trình các dự án quan trọng vài lần. Nhưng đây là lần đầu tiên cô trực tiếp thuyết trình cho chủ tịch một tập đoàn lớn như vậy, chưa kể còn phải cải trang thành con trai ruột của ông ấy, nói không lo lắng là giả.
Mặt cô hơi đỏ, nhưng ánh mắt lại sáng ngời kiên định, cô hít một hơi nói: “Vậy tôi đi đây.”
Trương Tĩnh Thiền bỗng nhiên duỗi tay đè lên vai cô, Lý Vi Ý tưởng rằng anh muốn dặn dò thêm điều gì, thì anh lại buông ra, cúi đầu cười cười, nụ cười đó có chút cay đắng.
Anh nói: “A Thiền – Lý, tôi chờ được cô sửa lại vận mệnh.”
Lý Vi Ý đẩy cánh cửa phòng họp, căn phòng tràn ngập ánh nắng, một người đàn ông đứng bên rèm cửa quay lưng về phía cô, mặc vest lịch lãm, dáng người khỏe khoắn.
Lý Vi Ý thở một hơi.
Lúc trước tất cả những điều cô nỗ lực thay đổi chỉ là vận mệnh của người thân gia đình mình, ngay cả khi đã kéo Chung Nghị tham gia cùng, những gì cô đã làm chỉ là trợ giúp một phần, số phận của ai cô cũng không thể nắm bắt được trong tay. Có lẽ vì câu nói có phần cô đơn, bi thương của Trương Tĩnh Thiền, khiến cô lúc này thật sự cảm nhận được rằng, mình sắp đảo ngược số phận của người khác. Không chỉ một người, ba người, mà là rất nhiều người. Thành bại bắt đầu từ đây.