A Thiền - Đinh Mặc

Chương 153: Ngoại truyện: A Thiền và A Thiền (1)




Đêm trước hôn lễ.

Lý Vi Ý nằm ngang người trên ghế xô pha, nghiêng đầu cắn hạt dưa xem tivi.

Mẹ Lý và Lý Hiểu Ý đứng sau ghế xô pha, mẹ Lý huých khuỷu tay con gái lớn, giống như đang hạ thấp giọng nói nhưng thực chất là không hề: “Con nhìn con bé xem, nào có vẻ gì là ngày mai sẽ kết hôn làm vợ người ta đâu?”

Lý Hiểu Ý cảm thấy buồn cười, hỏi: “Vi Ý, em không căng thẳng sao?”

Lúc này Lý Vi Ý mới ngồi dậy một cách chậm rãi, ném vỏ dưa vào sọt rác, phủi phủi tay: “Có gì mà phải căng thẳng? Cũng đã 8 năm rồi, em không gả cho anh ấy thì còn gả cho ai? Chỉ là thủ tục để đổi phòng ngủ khác mà thôi.”

Ngón tay mẹ Lý búng vào trán cô: “Trước mặt A Thiền thì không được phép nói thế nhé.”

“Con biết rồi, con cũng đâu có ngốc, vợ chồng chung thủy sống đến khi đầu bạc răng long, trời ơi con xúc động quá.” Lý Vi Ý lại ném một hạt dưa vào miệng.

Mẹ Lý sắp bị cô con gái nhỏ lì lợm, ngứa đòn này làm cho tức chết, bà quay người vào phòng, tiếp tục ngắm nghía, kiểm kê mấy bộ lễ phục và trang sức sẽ mặc ngày mai.

Nhưng đang đi bỗng nhiên bà khựng lại.

Khoan đã, ban nãy con gái nói 8 năm sao?

Bây giờ là tháng 6 năm 2022, tức là năm 2014 khi Lý Vi Ý còn học lớp 12, hai đứa nó đã yêu nhau rồi sao?

Trương Tĩnh Thiền 19 tuổi ưu tú, vừa chín chắn lại biết điều kia sao? Chẳng phải đã cam đoan với vợ chồng bà là đợi Lý Vi Ý lên đại học mới theo đuổi sao?

Mẹ Lý nghiến răng, quay đầu nhìn bộ lễ phục và trang sức lấp lánh chói rọi trong phòng, cuối cùng bà hừ một tiếng rồi bật cười.

Đây chính là căn hộ lớn cao cấp mà Lý Vi Ý và Trương Tĩnh Thiền sống chung. Nhà Lý không mua nhà ở Tương Thành, mỗi lần bố mẹ Lý qua chơi, đều được Chung Nghị tiếp đón về nhà ở như bố mẹ ruột, họ cũng tiện giúp trông cháu. Sau khi chuẩn bị xong biệt thự làm nhà cưới, Trương Tĩnh Thiền sang tên căn hộ này cho Lý Vi Ý, bây giờ vừa hay làm nhà mẹ đẻ để đưa dâu.

Vì vậy Lý Vi Ý mới nói là đổi phòng ngủ, cô lấy chồng chẳng qua chỉ là chuyển từ tay trái của Trương Tĩnh Thiền sang tay phải mà thôi.

Chuông cửa reo.

Lý Hiểu Ý ngạc nhiên: “Muộn thế này rồi còn ai đến nữa.”

Cô ấy ở cửa ra, Lê Duẫn Mặc mặc vest bảnh bao đứng ngoài cửa. Lý Hiểu Ý lập tức chặn cậu ta lại: “Sáng mai mới đón dâu mà!” Còn nhìn ra sau lưng cậu ta, chỉ sợ Trương Tĩnh Thiền cũng chạy đến. Phong tục cưới hỏi rất được coi trọng, đêm trước lễ cưới vợ chồng không gặp mặt.

Lê Duẫn Mặc cười nói: “Anh Thiền không đến, anh ấy là người tuân thủ quy củ nhất mà.”

Chị vợ Lý Hiểu Ý lúc nãy nghe em gái nói đã yêu nhau 8 năm, hơn nữa năm đó cô ấy cũng không phải không nhìn ra manh mối, chỉ là không nói ra mà thôi. Nghe vậy cô ấy chỉ cười như không cười: “Ừ, cậu ấy tuân thủ quy tắc nhất.”

Lý Vi Ý cười khúc khích.

Lê Duẫn Mặc vui vẻ đi vào: “Em chỉ đến xem chị dâu thôi, có vài lời muốn dặn dò chị ấy. Thực ra em nên được tính là người nhà cô dâu, chị dâu ở chỗ em được xếp trước anh Thiền.”

Lý Hiểu Ý cũng đi vào phòng, để lại không gian cho hai người.

Lê Duẫn Mặc cũng bốc một nắm hạt dưa, cắn hạt dưa với Lý Vi Ý, lại hỏi cô một số tình hình chuẩn bị cho đám cưới. Sau khi Lý Vi Ý trả lời xong từng câu, nói: “Cậu có chuyện gì thì nói thẳng đi, đừng vòng vo nữa.” Khuôn mặt tên này giấu không được chuyện.

Lê Duẫn Mặc có vẻ khó mở lời, lại cúi đầu ăn vài hạt dưa, nói: “Chị dâu, chị có ký thỏa thuận trước hôn nhân với anh ấy không?”

Lý Vi Ý nhìn cậu ta một cái: “Ký thì sao? Mà không ký thì sao?”

Mặt Lê Duẫn Mặc càng đỏ hơn, gãi gãi đầu và nói: “Em đâu nói là không tin tưởng anh Thiền. Những năm này, anh ấy đối xử với chị như nào, không cần phải nói. Nhưng dù gì anh Thiền cũng đã đi đến cuộc sống như ngày hôm nay, vốn chủ sở hữu * trong tay anh ấy cộng lại có thể trị giá lên đến 20-30 tỷ. Mặc dù chị ở trong lĩnh vực của mình cũng rất xuất sắc, nhưng trong cuộc hôn nhân này, chị là bên yếu thế. Em thấy, cho dù là trước hay sau khi kết hôn, chị đều phải đấu tranh để đảm bảo cho mình được đầy đủ.”

* Vốn chủ sở hữu là nguồn vốn do doanh nghiệp sở hữu hoặc được góp vốn, đồng sở hữu cùng các nhà đầu tư, các cổ đông, thành viên liên doanh, tạo dựng nguồn lực để đưa doanh nghiệp đi vào hoạt động.

Lý Vi Ý nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, nghe lời chỉ bảo một cách khiêm tốn: “Vậy cậu thấy tôi nên bao nhiêu thì hợp lý?”

Lê Duẫn Mặc mạnh dạn nói: “Ít nhất là một đến hai phần.”

Tuy chỉ một đến hai phần nhưng đã là rất rất nhiều rồi.

Lê Duẫn Mặc lại nói đầy khó xử: “Em cũng không nghĩ sau này anh Thiền sẽ thay lòng đổi dạ nhưng cuộc đời còn dài. Anh ấy đứng ở vị trí quá cao, người muốn có được thứ gì từ anh ấy thì lại quá nhiều. Rất nhiều sự tính toán và cám dỗ. Hơn nữa tâm tư của anh Thiền quá sâu, mấy năm trước em còn cảm thấy mình có thể biết được anh ấy đang nghĩ gì, bây giờ thì hoàn toàn không đoán ra được.”

Trong lời nói của Lê Duẫn Mặc thậm chí còn có vài phần run sợ, có thể thấy được sức ảnh hưởng quyền lực của Trương Tĩnh Thiền trong Tập đoàn và trong lòng cấp dưới hiện nay.

Nhưng Lý Vi Ý lại khinh bỉ: “Nghĩ nhiều rồi, trước đây cậu cũng đâu đoán được anh ấy đang nghĩ gì.”

Lê Duẫn Mặc: “…”

Lý Vi Ý cười hì hì, đẩy vai cậu ta một cái: “Nhưng mà hôm nay cậu đến đây nói với tôi những điều này, đủ thấy được cậu mới là người cùng phe với tôi, anh em tốt, không nhìn lầm cậu.”

Lúc này Lê Duẫn Mặc mới hào hứng nhưng lại làm ra vẻ không để tâm: “Người hiểu lòng chị là Lê Duẫn Mặc mà.”

Lý Vi Ý cười ha hả, rồi nói: “Nhưng mà cậu có thể yên tâm, những gì cậu nói, anh ấy đã cho tôi rồi.”

Trái tim Lê Duẫn Mặc run lên hai cái, tò mò hỏi: “Cho bao nhiêu?”

Lý Vi Ý: “Dù sao cũng nhiều hơn… không ít so với cậu nói.”

Lê Duẫn Mặc: “Vãi!”

Lê Duẫn Mặc và bố cậu – Lê Kim Hùng nắm giữ gần 10% cổ phần Tập đoàn Huy Tụy nhưng Lý Vi Ý vừa kết hôn, hiển nhiên đã vượt qua họ trở thành cổ đông lớn hơn.

Cuối cùng người nghèo nhất vẫn là kẻ độc thân như tôi!

Lê Duẫn Mặc đột nhiên nghiêm túc nói: “Anh ấy đã giao cả mạng sống cho chị rồi.”

Lý Vi Ý nắm trong tay nhiều cổ phần như vậy, lỡ như một ngày nào đó liên kết với đối thủ đâm sau lưng Trương Tĩnh Thiền một nhát, Trương Tĩnh Thiền có lẽ không giữ được cả Huy Tụy.

Lý Vi Ý ngồi im lặng, cười như không cười: “Anh ấy nói, đây là trao quyền lực cho tôi.”

Vào một tháng trước, Trương Tĩnh Thiền dẫn luật sư đến gặp cô, đưa một chồng văn kiện dày cho cô. Lý Vi Ý lật qua lật lại, nói: “Nhiều quá, chẳng phải anh chỉ nợ em một trăm triệu thôi sao?”

Trương Tĩnh Thiền cười nhạt uống trà, luật sư cũng cười. Chủ tịch Trương nói: “Nợ là nợ, còn tặng là tặng.”

Lý Vi Ý mời luật sư ra ngoài trước.

“Anh làm vậy khiến em hơi lo lắng, thật sự là quá nhiều.” Cô nói.

Trương Tĩnh Thiền vừa từ công ty trở về, trên người vẫn mặc vest, cà vạt còn chưa tháo, dáng người cao lớn cân đối ngồi dựa đằng sau, hai tay đặt trên đầu gối, dáng vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị pha lẫn vẻ thanh lịch. Anh nói: “Không chỉ vì để em vui, mà còn để chặt đứt đường lui của anh.”

Lý Vi Ý ngẩn người.

Anh cụp mắt xuống, gõ nhẹ mấy ngón tay trên đầu gối: “Lúc đầu anh theo đuổi em trong vòng lặp, em nói chưa từng nghĩ đến việc ở bên anh, chúng ta không phải người cùng một thế giới. Còn nói nếu ở trong tình huống bình thường, anh tuyệt đối sẽ không cân nhắc việc ở bên em.”

Lý Vi Ý: “Ký thỏa thuận thì ký thỏa thuận, anh nhắc lại chuyện cũ làm gì…”

Trương Tĩnh Thiền vẫn không hề lay động, tiếp tục nhắc lại: “Kiếp này chúng ta đã ở bên nhau từ năm 2014 rồi, bao nhiêu năm nay, em đã ghen tuông bao nhiêu lần? Mặc dù cuối cùng người chịu khổ toàn là anh nhưng Lý Vi Ý à, em thực sự không có cảm giác an toàn.”