(Chú thích: Ngoại truyện xảy ra trong kiếp 0, chính là thế giới ban đầu khi chưa có vòng lặp nào xảy ra. Bởi vì nhiều vòng lặp xảy ra liên tiếp sau đó, dòng thời gian bị tác động, lại ảnh hưởng đến kiếp 0.)
Ngày 10 tháng 1 năm 2043.
Trương Tĩnh Thiền lại nằm mơ.
Trong giấc mơ có một cô gái không thể nhìn rõ khuôn mặt, ngồi trước mặt anh, đang học thuộc Tiếng Anh. Anh nghe thấy mình liên tục sửa lại ngữ pháp cho cô, trong mơ còn mơ thấy mình hung hăng hôn người ta.
Giống như một cậu thiếu niên kích động.
Trương Tĩnh Thiền mở mắt, nhìn căn phòng trống vắng như mọi ngày, không khỏi bật cười. Cả đời anh không có vợ, giờ đã đến tuổi trung niên, lại bắt đầu mơ thấy người đó mỗi đêm.
Thật là vô lý.
Trương Tĩnh Thiền thay sang bộ vest, thắt cà vạt, người đàn ông trong gương vẫn đẹp trai và mạnh mẽ như lúc trẻ, chỉ có hai bên tóc mai đã điểm bạc, khóe mắt cũng có những nếp nhăn rất mờ.
Tháng 1 năm 2022, bố anh Trương Mặc Vân tự sát; một năm sau, Ngô Hinh Tuệ cũng tự sát.
Cuối năm 2024, Trương Tĩnh Thiền trả hết số nợ còn lại của bố, kể từ đó Tập đoàn Huy Tụy không ngừng phát triển.
Bên cạnh anh vẫn luôn không có phụ nữ, anh không có tâm trí tìm kiếm, cũng không gặp được người mình muốn. Ngay cả khi có người phù hợp, trái tim của Trương Tĩnh Thiền hơn 30 tuổi đã lạnh lẽo và mục nát từ lâu. Anh thật sự cũng không còn hứng thú để đi tìm kiếm tình yêu của ai nữa.
Thời gian cứ như vậy trôi qua lãng phí đến hơn 40 tuổi, anh cũng không còn bận tâm đến nữa.
Việc kinh doanh của Huy Tụy phát triển rất hùng mạnh, thuần thục và vững vàng. Đến nay, Trương Tĩnh Thiền chỉ cần thỉnh thoảng đến công ty ra chỉ thị, đã có ban giám đốc chuyên nghiệp thực thi theo ý định của anh. Lê Duẫn Mặc với chức danh là thành viên trong Hội đồng quản trị kiêm Phó tổng giám đốc công ty, nhưng cũng đã trong trạng thái nửa nghỉ hưu, ngày ngày quanh quẩn bên vợ con ở nhà. Trương Tĩnh Thiền không có con cái, rất thích một trai một gái của Lê Duẫn Mặc, anh là bố nuôi của chúng.
Tài xế và vệ sĩ đã đợi sẵn dưới lầu, hôm nay là ngày Trương Tĩnh Thiền đến trụ sở giám sát như thường lệ. Anh ngồi vào ghế sau của xe Rolls-Royce, khép hờ đôi mắt, nghĩ về công việc của Tập đoàn.
Trong một khoảnh khắc, Trương Tĩnh Thiền chợt mở mắt.
Anh nghe thấy giọng nói của cô.
“Trương Tĩnh Thiền, anh đi tắm đi! Tắm xong em sẽ cho anh câu trả lời!”
Đây là lần đầu tiên, anh nghe thấy giọng nói của cô trong trạng thái tỉnh giấc. Trong đầu anh, ngay sau đó xuất hiện một đoạn ký ức lẽ ra không nên tồn tại:
Trong căn phòng nhỏ hẹp, anh cầm một đĩa cam, liên tục ăn.
Cô gái ôm đầu gối ngồi trên giường, anh biết mặt cô nhất định rất đỏ, cô nói: Hay là anh đừng ăn nữa.
Anh nói: Cam em cho anh, không thể để thừa lại miếng nào.
Sau đó là những cảnh tượng hỗn loạn và rời rạc, anh ôm cô ngồi trên đùi, toàn thân cô run rẩy, khẽ van nài, nói không chịu nổi, thật sự không chịu nổi nữa. Anh nghe thấy tiếng cười khẽ hài lòng của mình, nghe thấy hơi thở gấp của mình.
Anh nghe thấy mình nói với cô: Anh yêu em.
Trương Tĩnh Thiền đưa tay lên lau mặt, tay sờ thấy sự ẩm ướt. Vệ sĩ bên cạnh không dám thở mạnh: “Chủ tịch Trương?”
Trương Tĩnh Thiền khoát tay, bỏ tay xuống, vệ sĩ đã đưa khăn giấy. Trương Tĩnh Thiền lấy một tờ khăn giấy nhưng anh không lau, ấn lên mắt, trong giọng nói có vẻ tự giễu: “Tiếp tục lái xe về phía trước, đừng dừng lại.”
Khi xuống xe ở công ty, một đoàn quản lý cao cấp tiếp đón, Trương Tĩnh Thiền đã khôi phục vẻ bình thường, không thấy một chút dáng vẻ từng khóc. Như thường lệ, anh đi kiểm tra các bộ phận kinh doanh chính của công ty, nghe báo cáo từ các lãnh đạo phụ trách chính. Nửa ngày trôi qua, Trương Tĩnh Thiền ngồi trong phòng nghỉ của văn phòng chủ tịch, nơi luôn trống trải trên tầng cao nhất.
Hai tòa nhà Huy Tụy này vẫn được xây dựng lúc anh hơn 20 tuổi, gần 20 năm đã trải qua vài lần cải tạo, vẫn là một trong những công trình thương mại đẳng cấp nhất ở Tương Thành.
Trương Tĩnh Thiền cầm tách chè xanh, đi đến trước cửa sổ kính rộng lớn từ sàn đến trần, nhìn ra những tòa nhà được xây san sát và dòng sông Tương đang chảy.
Một bóng dáng mờ ảo xuất hiện trước mắt.
Cô kiễng chân đứng quay lưng lại với anh, nhìn ra ngoài cửa sổ nói, người xưa có câu “một người làm quan cả họ được nhờ”, đúng quá đi! Cảm ơn sếp Trương đã cho tôi cơ hội được đứng cao nhìn ra xa này.
Một ảo ảnh khác xuất hiện, người y hệt anh thời trẻ, ép người ta vào mặt kính, lại là nụ hôn hoàn toàn nắm quyền kiểm soát mới thỏa mãn được.
Anh hỏi cô: Bạn trai em là ai?
Anh hỏi ba lần, lại hôn ba lần, cho đến khi cô bị buộc phải nói: Trương Tĩnh Thiền, tôi chưa từng nghĩ đến việc ở bên anh.
Tách trà trong tay Trương Tĩnh Thiền “xoảng” một tiếng vỡ tan tành trên sàn, anh hoảng hốt lùi lại hai bước, ấn lên trán. Lúc anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe.
Không phải ảo giác.
Không phải giấc mơ giữa ban ngày.
Trực giác rõ ràng mách bảo anh, những việc đó đã thật sự xảy ra, chỉ là đã bị anh quên mất.
Nhưng cô là ai? Cô đang ở đâu? Những việc đó rốt cuộc đã xảy ra khi nào?
—
Trương Tĩnh Thiền đã một hai năm không gặp Hứa Dị.
Đều là những ông trùm kinh doanh ở Hoa Trung, những năm nay, hai người đã từng cạnh tranh, cũng từng hợp tác, đều là chuyện rất bình thường. Hai người cũng được xem là đối thủ ngang tài ngang sức, mặc dù không thân thiết nhưng có cảm giác coi trọng tài năng của nhau.
Tuy nhiên trong mắt Lê Duẫn Mặc, Hứa Dị thành công hơn anh Thiền của cậu ta nhiều. Vì Hứa Dị lúc 35 tuổi đã cưới cô con gái duy nhất của một Tập đoàn tài chính nổi tiếng, nay đã có hai trai một gái, là hình mẫu điển hình của cặp vợ chồng hòa thuận, gia đình hạnh phúc trong giới kinh doanh.
Ngày hôm sau, Trương Tĩnh Thiền và Hứa Dị gặp nhau tại cuộc họp của chính phủ. Dưới ánh đèn rực rỡ, hai người đàn ông mặc vest, đều được nhiều người vây quanh, hai người chỉ mỉm cười chào nhau, bắt tay nhau như những người bạn cũ.
“Mấy mảnh đất mà Chủ tịch Hứa nắm được ở Hoa Tây những năm qua, là một nước đi lớn đấy.”
“Nào có, sao bằng được cách bố trí của A Thiền ở Bắc Kinh, tầm nhìn độc đáo, tôi rất khâm phục.”
Anh ta vừa dứt lời, cả hai đều sững người.
Trong các thương vụ, 30 năm trước hai người cũng không phải là mối quan hệ thân thiết gì mấy. Sau đó gặp nhau trên thương trường, Hứa Dị luôn gọi anh là “Chủ tịch Trương” hoặc “sếp Trương”.
Cách gọi “A Thiền” đã sớm không còn ai gọi kể từ khi vợ chồng Trương Mặc Vân qua đời.
Hôm nay, Hứa Dị lại buột miệng nói ra giống như năm xưa.
Ánh mắt hai người giao nhau, đều thấy sự dao động và nghi ngờ trong mắt đối phương. Trương Tĩnh Thiền cụp mắt xuống, trong khoảnh khắc đó anh suy nghĩ hàng trăm chuyện.
Bí mật đó, bí mật bị chôn vùi và lãng quên trong thời gian, Hứa Dị cũng có phần.
Sau cuộc chào hỏi tràn đầy khiếp sợ này, cả hai quay người, đi ngược hướng nhau. Họ bước từng bước, giẫm lên tấm thảm nhung đỏ, nhưng như đang giẫm lên vòng xoáy của số phận. Những ký ức bị vùi lấp đồng thời ập lên cả hai người.
Trương Tĩnh Thiền nhìn thấy ở cổng nhà máy, con xe cẩu không tiếng động lao về phía mình. Anh thấy mình nằm trong vũng máu, nhưng lại phảng phất dáng vẻ một cô gái. Anh thấy cô vừa khóc vừa ôm lấy mình, nhưng linh hồn cô lại ở trong thân thể anh.
Anh thấy mình đấm mạnh về phía Hứa Dị một cú, Hứa Dị đang cười nhưng mắt lại đỏ hoe. Còn cô đứng giữa họ nhưng ánh mắt lại chỉ nhìn anh.
Anh cũng thấy dưới vách núi cao, Hứa Dị rơi xuống theo chiều gió, đèn cảnh sát nhấp nháy, Cơ thể Hứa Dị bị trúng ba phát đạn, bên tai anh là tiếng gào thét điên cuồng của Trình Xuyên.
…
Trương Tĩnh Thiền đột nhiên quay đầu lại, vừa đúng lúc Hứa Dị cách chừng mười mấy mét cũng quay đầu lại. Hai người lẳng lặng mắt đối mắt, Hứa Dị bỗng nhiên mỉm cười, lắc lắc đầu. Anh ta nhanh chóng rời đi, dáng vẻ dứt khoát.
Hứa Dị quyết định bước tiếp thẳng theo quỹ đạo cuộc sống như bây giờ, không còn để ý đến những mảnh vụn thời gian xa vời đó nữa.
Nhưng Trương Tĩnh Thiền thì sao?
Anh từ trước đến nay luôn là người lý trí tỉnh táo, thậm chí là lạnh lùng hà khắc, chẳng lẽ mắc kẹt trong những ảo giác hư vô và mờ mịt đó sao?