Trương Tĩnh Thiền vẫn mặc bộ vest đen như thường lệ, áo sơ mi sọc xanh nhạt, cà vạt màu tối, hai chân bắt chéo, dáng ngồi thư thái. Vẻ mặt anh vẫn luôn lạnh lùng, đôi mắt tĩnh lặng và sâu thẳm. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt anh, càng làm nổi bật làn da trắng ngần của anh.
Đối diện ông trùm kinh doanh trẻ tuổi như này, giọng nói của phóng viên nữ cũng dịu dàng hơn vài phần, đầu tiên hỏi một số câu hỏi về thương mại, Trương Tĩnh Thiền trả lời từng câu ngắn gọn súc tích, mạch lạc rõ ràng. Thỉnh thoảng anh cũng cười, nhưng trước mặt mọi người, nụ cười anh vẫn luôn nhàn nhạt.
Sau khi hỏi xong các câu hỏi về thương mại, phóng viên nữ đổi chủ đề, cười hỏi: “Ngài có phiền nếu tôi hỏi một câu hỏi cá nhân không?”
Trương Tĩnh Thiền ngước mắt lên hỏi.
“Rất nhiều người trong giới tài chính, cũng như độc giả của tạp chí chúng tôi đều muốn biết, Trương Tĩnh Thiền nổi tiếng khắp Hoa Trung * đã kết hôn chưa?”
*Hoa Trung: (bao gồm vùng Hồ Bắc, Hồ Nam ở trung du Trường Giang, Trung Quốc)
“Chưa.”
“Vậy ngài vẫn còn độc thân sao? Ngàn vạn lần đừng cho độc giả một câu trả lời khiến họ tan nát cõi lòng.”
Trương Tĩnh Thiền nhìn vào ống kính, cười không mấy để tâm, lắc đầu: “Tôi đã có vị hôn thê rồi.”
“Trời ơi! Ngài đã đính hôn rồi sao? Chúc mừng! Có thể hỏi thêm, ngài và vị hôn thê quen nhau như thế nào không?”
Trương Tĩnh Thiền không biết nghĩ đến điều gì, nét cười trong mắt vẫn không tan biến: “Người yêu thời niên thiếu, số phận an bài.”
“Ôi, nghe thôi đã khiến người khác ngưỡng mộ rồi. Vậy bà xã tương lai của ngài làm ngành gì? Có phải cùng ngành với chủ tịch Trương không?”
Trương Tĩnh Thiền lắc đầu: “Cô ấy là một họa sĩ rất tài giỏi, có phong cách cao hơn tôi nhiều.”
“Chủ tịch Trương, có ai từng nói rằng lúc ngài nhắc đến vị hôn thê, trong mắt tràn ngập ánh sáng không? Ngài có dự định khi nào kết hôn? Có phải sẽ là một đám cưới thế kỷ long trọng không?”
Trương Tĩnh Thiền cụp mắt xuống, nét cười trong mắt rõ ràng và bình thản: “Cũng giống như cô, tôi cũng là người đang chờ câu trả lời.”
…
Lý Vi Ý đặt điện thoại xuống, khẽ “chậc” một tiếng, cô đính hôn với anh lúc nào chứ, lại còn vị hôn thê. Trước mặt người khác anh cũng giỏi giả bộ quá đi, kỹ năng diễn xuất bậc nhất.
Lý Vi Ý ngồi trước giá vẽ, tiếp tục hoàn thành nốt bức tranh, nhưng vẽ được một lúc, lại đặt cọ vẽ xuống, quay đầu nhìn sông Tương mênh mông chảy xiết. Cô nhìn một hồi lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận, thật ra cô đã sớm không muốn đợi nữa rồi.
Cô không mang theo gì cả, ngay cả quần áo để thay cũng không có, chỉ cầm theo căn cước công dân và điện thoại, rời khỏi nhà.
Chuyến bay đến Thượng Hải sớm nhất chỉ còn lúc hơn 8 giờ tối. Lý Vi Ý gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý nam của Trương Tĩnh Thiền.
Lịch trình của Trương Tĩnh Thiền ở Thượng Hải được sắp xếp rất đầy, tối cũng có tiệc xã giao, 9 giờ hơn mới kết thúc. Trong số những người anh mời, có những con cháu nhà giàu cùng xuất thân như anh, anh ở trước mặt mọi người nói đã sắp xếp hoạt động tiếp theo. Những hoạt động như vậy, đương nhiên là bí mật và cao cấp, Trương Tĩnh Thiền lịch sự tạm biệt rồi rời đi.
Trở về phòng hạng sang trên tầng cao nhất của khách sạn, Trương Tĩnh Thiền cởi áo vest và cà vạt, mệt mỏi tựa vào ghế xô pha, nhìn ra cảnh đêm của sông Hoàng Phố phía ngoài cửa sổ. Ánh đèn mờ nhạt, căn phòng tĩnh lặng không một tiếng động, anh đã sớm quen với những đêm như này. Có cô đơn không, mấy năm đầu thì có, nhưng anh biết đây là con đường mà mình nhất định phải đi, là cuộc sống mà mình nhất định phải trải qua. Nếu muốn lấy được viên kim cương trên vương miện, thì phải chịu đựng sự cô quạnh và gian khổ mà người thường khó có thể chịu được.
Chỉ là kiếp này đã khác với kiếp đầu tiên, anh không gánh trên mình khoản nợ, bố mẹ đều bình an, sự cô độc lạnh lẽo đến cùng cực trước kia đã tan thành mây khói. Quan trọng nhất, còn có Lý Vi Ý từ đầu đến cuối vẫn đợi anh ở nơi ngọn đèn suy tàn.
Trương Tĩnh Thiền vẫn mỉm cười, toàn thân mệt mỏi, dường như cũng nhẹ nhõm hơn, đứng dậy đi về phía phòng ngủ, định đi tắm để rửa sạch mùi thuốc lá và rượu trên người.
Thật ra đôi khi Trương Tĩnh Thiền cũng nghĩ, nếu năm đó nhà Trương không xảy ra chuyện, bản thân mình sẽ trở thành như nào? Có lẽ sẽ tốt hơn những con nhà giàu khác một chút, không đến nỗi tán gia bại sản, nhưng chắc chắn sẽ không dốc sức làm việc như kiếp này, thành tựu chỉ sợ là không cao. Trong chuyện nam nữ, rất có thể cũng sẽ không quá nghiêm túc. Năm đó, anh học đại học năm hai, mắt cao hơn đầu, suy nghĩ nông cạn, chỉ chọn bạn gái trong số hoa khôi trường. Nếu cứ chơi bời như vậy, không biết chừng cuộc sống hiện tại của anh sẽ giống như mấy gã con nhà giàu tối nay.
Kết quả là số phận dạy anh làm người.
Còn Lý Vi Ý đã cùng anh học cách yêu.
Trương Tĩnh Thiền mặc áo choàng tắm, bước ra khỏi phòng tắm, dùng khăn lau tóc ướt. Anh lập tức nhớ ra nếu Lý Vi Ý ở đây, chắc chắn sẽ ấn anh xuống để sấy tóc, cô rất thích xoa tóc anh, cũng thích sờ cổ anh. Trương Tĩnh Thiền bật cười thành tiếng.
Rất nhớ cô.
Trong buổi đêm thông thường như thế này, ở cuộc đời từ nay về sau sóng yên biển lặng, anh vẫn rất nhớ cô. Nhớ những sớm chiều bầu bạn bên cô trong những năm qua, nhớ đến sự lanh lợi của cô và lúc kề vai sát cánh với anh trong vòng lặp thời gian. Chỉ cần ôm cô vào lòng, không làm gì cả, anh cũng có thể tươi cười, cũng có thể thỏa mãn.
Trương Tĩnh Thiền đứng bên cửa sổ, cầm điện thoại vừa định gọi video, thì tiếng chuông cửa kêu “leng keng”.
Trương Tĩnh Thiền đi đến cửa, hỏi: “Ai?”
Có người cất giọng trả lời: “Thư ngài, dịch vụ phòng ạ.”
Trương Tĩnh Thiền nhíu mày, dù sao thì một khách sạn cao cấp như thế này, không thể có kiểu quấy rối được, nhưng anh vẫn thắt chặt lại dây áo choàng tắm lần nữa, mở cửa ra.
Có người tươi cười dựa vào khung cửa, ánh mắt quét từ đầu đến chân anh, có vẻ rất hài lòng, nói: “Thưa ngài, dịch vụ phòng mà ngài gọi đã đến.”
Trương Tĩnh Thiền cười, một tay kéo cô vào, đóng “cạch” cửa lại. Thậm chí không kịp đi vào trong phòng, anh đã đè cô vào cửa hôn một hồi, đuôi mày đen, khóe mắt đều tràn ngập sự vui vẻ: “Sao em đột nhiên lại đến?”
Lý Vi Ý hai tay vòng qua cổ anh, nghiêm túc nói: “Trương Tĩnh Thiền, em đến để cho anh câu trả lời.”
Trương Tĩnh Thiền hơi ngẩn người, hiểu ra, cúi đầu cười cười, lại ngẩng lên, đôi mắt sâu thẳm hơn cả dải ngân hà, nhìn chằm chằm cô: “Câu trả lời là gì?”
Lý Vi Ý cắn nhẹ vào tai anh nói: “Điều đó anh phải tự tìm thôi.”
Vậy thì anh không khách sáo nữa.
Anh vốn định chuẩn bị nghi thức hoàn hảo để vẽ nên cái kết trọn vẹn cho đoạn tình cảm của chúng ta, cho vòng lặp tám năm nối tiếp tám năm của chúng ta. Nhưng em đã trao trái tim cho anh rồi, nếu anh còn không nhận lấy thì anh chỉ là kẻ bỏ đi.
Tôi tưởng rằng lần xuyên không đó chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng người ấy lại đợi những tám năm.
Tôi từng cho rằng mình là kẻ xui xẻo, thê thảm nhất thế gian, nhưng hóa ra số phận chưa bao giờ đối xử tệ bạc với tôi. Yêu hận tan biến trong dòng thời gian phai mờ, dòng sông vận mệnh của mỗi người liên tục thay đổi. Vì có người ấy đồng hành, tôi mới có thể lật ngược ván cờ hết lần này đến lần khác.
Cuối cùng tôi đã nhận được phần thưởng tốt đẹp nhất từ số phận, có thể nắm tay người ấy đi từ 19 tuổi đến 27 tuổi. Tất cả khoảng thời gian bị bỏ lỡ, từng phút từng giây cùng người ấy lấp đầy. Tôi bước từng bước bằng đôi chân mình, không còn bước hụt nữa, kiên định tiến về phía người ấy năm 2022.
Cô gái khóc nức nở, tuyệt vọng bên bờ sông dưới cơn mưa tầm tã.
Chàng trai cầm chiếc ô đen, bước đi cô độc dưới bầu trời trăng sao.
A Thiền của tôi.
– Hoàn thành chính truyện –
(#Asari: Câu cuối “A Thiền của tôi” nếu mọi người còn nhớ trong quyển vở kế hoạch Vi Ý từng viết “A Thiền Lý”. Trong chương 35 Trương Tĩnh Thiền từng gọi Vi Ý là “A Thiền Lý”, nên mình nghĩ là đây là dòng suy nghĩ của cả hai nhân vật. Ngoại truyện vòng lặp 0 sẽ giải thích rất nhiều điều)