A Thiền - Đinh Mặc

Chương 148: Kết thúc chính truyện (4)




Lý Vi Ý vốn đang khóc, rồi lại cười và nói: “Em cũng có lỗi, em…”

Anh hôn lên môi cô: “Em không cần nói gì cả.”

Nước mắt Lý Vi Ý lại trào ra.

Vừa khóc vừa hôn, không biết từ lúc nào hai người đã di chuyển lên giường. Chỉ là đêm nay, ánh mắt của Trương Tĩnh Thiền vô cùng nóng bỏng, cũng rất sâu lắng.

Sau một trận hôn và đụng chạm kịch liệt hơn trước đây, anh hỏi: “Từ nay về sau em yên tâm đi theo anh được không? Chúng ta sẽ không chia tay nữa, không có gì phải lo sợ cả, không gì là không thể làm được.”

Lý Vi Ý mắt rưng rưng, gật đầu: “Tuy nói như vậy, nhưng nếu anh lại thu hút ong bướm, em vẫn sẽ tức giận.”

Trương Tĩnh Thiền: “… Anh biết rồi!”

Những gì xảy ra sau đêm đó diễn ra một cách tự nhiên, hỗn loạn mạnh liệt, từng đợt cao trào, linh hồn thể xác hòa hợp.

Chỉ là, Lý Vi Ý 19 tuổi thật sự không ngờ rằng, hai người vốn định chia tay, cuối cùng lại đánh mất đêm đầu tiên cho nhau.

Còn Trương Tĩnh Thiền 21 tuổi thì nghĩ thầm trong lòng, mẹ kiếp, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này.



Vì vậy lúc này, Trương Tĩnh Thiền 27 tuổi nhìn thấy Lý Vi Ý và bạn trai cũ của cô gặp nhau lần nữa, dường như số phận đã ngầm an bài. Cuối cùng anh cũng có thể cảm nhận được, cảm giác trong lòng Lý Vi Ý như thế nào khi nhìn thấy những cô gái đi qua bên cạnh anh năm xưa.

Mặc dù anh ngay cả khuôn mặt của những cô gái đó cũng không nhớ rõ, nhưng điều đó không ngăn cản được Lý Vi Ý véo anh, cắn anh, cuộn mình trong chăn không cho anh đắp. Còn anh chỉ có thể bất lực để cô náo loạn, dỗ dành cô hết lần này đến lần khác.

Thật lòng mà nói, Trương Tĩnh Thiền e rằng sau này nuôi con gái cũng không có “tính khí tốt” được như vậy.

Trương Tĩnh Thiền đi đến phía sau hai người, vừa hay nghe thấy Lý Vi Ý nói: “Tôi đã có bạn trai rồi, không thể cho anh số WeChat được. Anh mau đi đi!”

Trương Tĩnh Thiền vốn không hề biết Tạ Tri Lộc, nhưng tích lũy được sau nhiều kiếp tỉnh lại, anh đều đã điều tra về người đàn ông này, có thể nói là hiểu rất rõ. Nhưng lúc này, chủ tịch Trương giống như hoàn toàn không nhìn thấy người đàn ông yêu từ cái nhìn đầu tiên đến mất hồn mất vía ở phía đối diện, nhẹ nhàng ôm eo Lý Vi Ý, hỏi: “Đợi bao lâu rồi?”

Lý Vi Ý vẫn có cảm giác hơi chột dạ trong lòng, ngẩng đầu cười rạng rỡ như hoa, giấu đầu hở đuôi: “Không lâu lắm, đi thôi.”

Trương Tĩnh Thiền “ừm” một tiếng.

Tạ Tri Lộc đối diện lại kinh hoàng.

Hắn nhận ra Trương Tĩnh Thiền, từng gặp anh một lần từ xa.

Đó là vào hai tuần trước, hắn đi theo giáo viên hướng dẫn tham dự một bữa tiệc. Thật sự là đứng cách rất xa, nhìn thấy lãnh đạo trường và một số lãnh đạo thành phố vây quanh một người đàn ông, như các vì sao vây quanh mặt trăng.

Lúc đó giáo viên hướng dẫn chỉ vào người đàn ông đó và nói với hắn: “Trương Tĩnh Thiền tên tuổi lẫy lừng, em từng nghe đến chưa? Chỉ hơn em hai tuổi thôi, anh ta là con trai của Trương Mặc Vân, hiện tại đã tăng tài sản của bố lên không biết gấp bao nhiêu lần, đúng là cha nào con nấy.”

Tạ Tri Lộc vẫn chưa bước chân đi làm, nhìn người đàn ông mặc vest đi giày da, anh tuấn quý phái kia, giống như nhìn thấy một ảo tưởng xa vời không thể chạm đến.



“Chủ, chủ tịch Trương… ” Tạ Tri Lộc lắp bắp, trong nhát mắt đã quên mất một giây trước hắn còn đang xin số WeChat của bạn gái đối phương, trong đầu chỉ nghĩ đây là Trương Tĩnh Thiền, ngẫu nhiên gặp anh, nhất định phải nói vài câu để lại ấn tượng tốt!

Trương Tĩnh Thiền dừng bước, ôm Lý Vi Ý, quay đầu nhìn người đàn ông đã viết hết tham vọng và ích kỷ ở đáy mắt. Người đàn ông tự cho là mình hiểu biết nhưng thực chất lại chẳng hiểu gì cả.

Trương Tĩnh Thiền cười, gật đầu với hắn: “Cảm ơn.”

Tạ Tri Lộc sững sờ, nhưng Trương Tĩnh Thiền lại nói tiếp: “Đừng xuất hiện trước mặt bạn gái tôi nữa.” Rồi ôm chặt cô đi mất.

Lý Vi Ý: “Anh cảm ơn anh ta làm gì?”

Đương nhiên là cảm ơn công anh ta không cưới em.

Trương Tĩnh Thiền đáp: “Em nghĩ làm sao để xin lỗi anh đi.”

“Tại sao em phải xin lỗi?”

“Thế tại sao những năm qua anh luôn phải xin lỗi?”

Lý Vi Ý cười khúc khích: “Vì anh thu hút ong bướm.”

“Anh còn chưa giữ mình đủ trong sạch sao?”

“Giữ mình trong sạch cũng không thể thay đổi được việc anh là phần tử rất nguy hiểm.”

“Anh nhớ trường Công nghệ bên cạnh Học viện Mỹ thuật của bọn em, cũng có mấy người con trai theo đuổi em mà nhỉ?” Năm đó anh gần như đã công khai mối quan hệ của họ với toàn dân thiên hạ, mà vẫn có mấy tên con trai không biết điều tiếp cận cô.

Lý Vi Ý nhớ đến chàng trai nào đó ở trường Công Nghệ, hơi chột dạ, Trương Tĩnh Thiền không biết chuyện này, tốt nhất là anh vĩnh viễn không biết. Cô lập tức kéo cánh tay anh, dỗ dành: “So với anh, họ đều là những bông hoa cỏ bên đường, chỉ có anh mới là vua mẫu đơn duy nhất trong nhà em!”

Gân xanh trên trán Trương Tĩnh Thiền giật giật, quả là một cách ví von hay.

“Ngày mai anh phải đi công tác một tuần.” Anh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, ý tứ sâu xa nói, “Em còn 18 tiếng để xin lỗi.”

Tối hôm đó, trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính của Trương Tĩnh Thiền, Lý Vi Ý vô cùng “thành khẩn” xin lỗi, mặc dù không đến bước cuối cùng, nhưng đã tiến thêm một bước nhảy vọt lớn so với mức độ phát triển của hai người trong vòng lặp thời gian.

Còn về việc tại sao Trương Tĩnh Thiền không kiên trì đi đến bước cuối cùng, vì đây là lần đầu tiên của hai người xuyên trở về. Thật ra anh muốn trịnh trọng hơn, có cảm giác nghi thức mạnh hơn, cho cô cảm thấy hoàn hảo hơn. Vì vậy anh muốn đợi đến khi đi công tác về rồi lên kế hoạch tỉ mỉ. Với lại thật sự mà nói, cảm giác từng bước từng bước dày vò bạn gái, nhìn quá trình cô hoảng hốt, run rẩy, vừa sợ vừa mong đợi, Trương Tĩnh Thiền lại thấy khá thỏa mãn.

Còn lý do Lý Vi Ý tại sao không muốn đi đến bước cuối cùng? Là vì những thủ đoạn trước đó của Trương Tĩnh Thiền đã khiến cô sụp đổ, đầu hàng cả về thể xác lẫn tinh thần. Đến cuối cùng cũng do anh ôm cô vào phòng tắm, khi tắm hai người lại suýt nữa không khống chế được, ý chí của Trương Tĩnh Thiền gần như lung lay. Cô lại khóc nói không được, cô rất căng thẳng, xin anh cho cô thêm thời gian. Trương Tĩnh Thiền cuối cùng thở hắt ra, hôn lên trán cô nói: Đợi anh đi công tác về.

Lần này Trương Tĩnh Thiền đi cả một tuần. Anh đến Thượng Hải, vừa gặp những nhân vật quan trọng của chính phủ, vừa đi khảo sát nhà máy. Và anh gặp vài nhà đầu tư, lịch trình rất dày đặc.

Lý Vi Ý một mình ở trong căn nhà lớn trống trải, đếm từng ngày, nghĩ đến thời hạn anh đặt ra trước khi đi, trong lòng cảm thấy hốt hoảng. Thật ra cô không phải là cô gái thấp thỏm không yên, e thẹn trong chuyện này. Nhưng anh không phải người khác, mà là Trương Tĩnh Thiền. Dáng vẻ anh mặc vest đi giày da, đạo mạo uy nghiêm hôn cô và làm cô, đã khiến cô gần như sụp đổ, huống chi là lúc không mặc đồ. Hồi tưởng lại, áo sơ mi và quần tây nam giới của thương hiệu cao cấp, dần dần bị cởi bỏ dưới tay cô, để lộ thân hình trẻ trung cường tráng. Anh hết lần này tới lần khác rất ít nói trên giường, biểu cảm của khi làm chuyện đó lạnh lùng, ép bức người khác giống hệt như khi ngồi trước bàn đàm phán. Anh là người cấm dục nhất và cũng là người có dục vọng mạnh nhất.

Ngày thứ năm Trương Tĩnh Thiền đi công tác, đồng nghiệp ở nhà xuất bản gửi cho Lý Vi Ý một tin: Cậu xem video phỏng vấn trên báo Kinh tế Tài chính hôm kia chưa?

Lý Vi Ý:??

Đồng nghiệp: Vãi, cậu không để ý gì cả, người được phỏng vấn là bạn trai cậu đấy.

Lý Vi Ý: À, anh ấy thường xuyên nhận phỏng vấn, không có gì đáng xem cả.

Đồng nghiệp: Cậu vẫn nên xem đi, đúng là người phụ nữ vô tình!

Đồng nghiệp chuyển đến một video.

Lý Vi Ý vừa nhìn đã nhận ra, đó là quay trong văn phòng của Trương Tĩnh Thiền ở Thượng Hải. Tạp chí Kinh tế Tài chính có sức ảnh hưởng nhất Nhà nước, hèn chi anh nhận lời phỏng vấn.