Mỗi cuối tuần trước đây, Trương Tĩnh Thiền đều đợi bố mẹ Lý hoặc Lý Hiểu Ý đi làm về, sau khi anh chào hỏi xong mới rời đi để thể hiện sự lễ phép. Người nhà Lý đều cảm thấy anh đúng thật là con nhà gia giáo, lịch sự, thành tích xuất sắc, lại nghiêm khắc với Lý Vi Ý.
Nhưng hôm nay, Trương Tĩnh Thiền không đợi người lớn về mà đã chạy mất.
Chỉ để lại Lý Vi Ý với đôi môi sưng mọng đang mắng thầm anh nửa ngày. May mà cô nhóc Lý rất lanh lợi, đến khi chị gái Lý Hiểu Ý về, thấy em gái cầm một gói que cay đang ăn, không chỉ miệng đỏ mà cả mặt cũng đỏ lên vì cay.
Qua ải thành công.
Tuy nhiên, mấy cuối tuần liên tiếp sau đó, hiệu quả học thêm đều không tốt lắm. Lý Vi Ý lúc này mới tin lời bạn học nói, yêu sớm thật sự ảnh hưởng đến việc học. Cho dù Trương Tĩnh Thiền chỉ ngồi bên cạnh đọc sách, cô cũng không thể tập trung nổi. Hơn nữa anh nào có thực sự đọc sách, một nửa thời gian buổi chiều là hôn cô.
Quan trọng là hôn đủ rồi, người này còn kiểm tra bài tập và bài thi của cô, phê bình cô tiến độ chậm, lỗi sai nhiều, thành tích không cải thiện.
Sau vài lần như vậy, Lý Vi Ý thực sự không chịu nổi nữa. Sau khi anh đến nhà, cô trực tiếp khóa cửa để anh bên ngoài, nói: “Em tự ôn một mình hiệu quả hơn anh dạy kèm nhiều! Anh về đi! Thật sự rất ảnh hưởng đến việc học.”
Trương Tĩnh Thiền cũng biết mình gần đây hơi quá nhưng nghĩ đến việc trong lòng chính là vợ tương lai của anh, cô lại… dễ hôn như vậy, thực sự không nhịn được. Anh dựa lưng vào cửa, rút kinh nghiệm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mở cửa đi, lần này anh hứa không chạm vào em.”
“Nếu chạm thì sao?”
“Thế thì sau này anh sẽ không đến nữa.”
Lúc đó Lý Vi Ý vẫn cảm thấy sinh viên giỏi nhất khoa, lại là con trai của ông chủ lớn, hẳn là người có uy tín nên cô vẫn để anh vào. Trương Tĩnh Thiền thật sự cầm bài tập của mình, cúi đầu nghiêm túc viết. Ban đầu Lý Vi Ý còn hơi có suy nghĩ lung tung, nhưng thấy anh hết sức chăm chú viết nhanh, cô cũng bị lây theo bắt đầu tập trung làm đề.
Hoàng hôn buông xuống.
Lý Vi Ý cảm thấy trạng thái học tập hôm nay của mình vô cùng tốt, đẩy đề thi đến trước mặt anh. Trương Tĩnh Thiền tính điểm sửa xong một lượt, cũng cười: “Tình trạng ngữ văn, toán đã tăng trở lại trình độ tốt nhất của em rồi. Tiếng Anh 135, tăng 8 điểm.”
Lý Vi Ý hoan hô một tiếng. Trương Tĩnh Thiền ném bài kiểm tra sang một bên, một cánh tay gác lên bàn, bẻ khớp tay mình, cúi đầu cười cười, hỏi: “Tiến bộ nhiều như vậy, làm thầy cũng rất vui, quyết định thưởng cho em. Nghĩ xem, muốn phần thưởng gì.”
Lý Vi Ý đảo mắt.
Trong phòng làm việc của Trương Tĩnh Thiền có quyển sách có chữ ký của tác giả nổi tiếng, cô đã ao ước từ rất lâu. Bình thường cũng không thấy Trương Tĩnh Thiền đọc, nghe nói là tác giả có lần ăn cơm với Trương Mặc Vân đã tặng, Trương Mặc Vân cũng không đọc sách.
Cô vừa định mở miệng xin thì Trương Tĩnh Thiền đã nói: “Nghĩ không ra à? Vậy thì tùy anh.”
“Em không…”
Trương Tĩnh Thiền nắm chặt một tay cô, tay kia giữ lấy gáy cô, cúi đầu hôn xuống.
…
Trương Tĩnh Thiền thực ra cũng có lúc không nhịn được, muốn tiến thêm một bước. Nhưng trong lòng anh vẫn có ranh giới đạo đức, gần đây lấy chiêu dạy kèm, mỗi lần… Anh cũng biết đạo đức mình suy đồi nghiêm trọng.
Vì vậy hôm nay, sau khi thưởng nóng cho cô gái đạt 135 điểm xong, Trương Tĩnh Thiền ép buộc tay mình chỉ dừng lại ở trên cổ cô, mặt cũng vùi vào cổ cô, hơi oán hận hỏi: “Em bao giờ tròn 18 tuổi?”
“Tuần sau…”
Cả người Trương Tĩnh Thiền như sống lại, nhìn cô với vẻ mặt sáng bừng: “Thật sao?”
Lý Vi Ý rất đắc ý: “Đúng vậy, em sắp trưởng thành rồi, thực ra sinh nhật âm lịch đã qua vài ngày trước, tuần sau là sinh nhật dương lịch.”
Trương Tĩnh Thiền đột nhiên cúi đầu lại bắt đầu hôn mạnh.
Hôn tới hôn lui, tay bắt đầu dời xuống dưới, dừng lại ở chỗ dưới xương quai xanh và trên xương sườn, bao phủ lên không động đậy.
Lý Vi Ý kinh ngạc cắn vào miệng anh một cái, đập tay anh.
“Không phải đã trưởng thành rồi sao? Trưởng thành theo âm lịch cũng tính là trưởng thành.” Anh vô cùng thành khẩn, “Anh hứa không làm gì khác, chỉ… xoa hai cái.”
Mặt Lý Vi Ý đỏ bừng như lửa, hung dữ nói: “Sau khi thi xong đại học mới được!”
Trương Tĩnh Thiền nặng nề thở dài, nói: “Chậm quá.”
Thời gian chậm quá.
Hết lần này tới lần khác để anh ở tuổi 19 không kiêng nể gì, tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ nhất, yêu em như quen lâu mà vẫn xa lạ, mới gặp như đã quen từ lâu.
—
Thời gian giống như những trang sách lật nhanh trên bàn, tia nắng chiếu len lỏi qua ô cửa sổ, cuối cùng không thể quay lại.
Trương Tĩnh Thiền tỉnh táo lại, ký tên vào phần dưới cùng của tập tài liệu đã xem xong từ lâu ở trong tay, ném lại lên bàn. Anh ngẩng đầu nhìn Lý Vi Ý ngồi chếch ở một góc bàn làm việc của anh, đang cầm một cuốn tiểu thuyết đọc. Trước mặt là sữa chua thường chuẩn bị sẵn cho cô trong văn phòng của anh, còn có một đĩa bánh ngọt đẹp mắt.
Cô đọc rất chăm chú, hoàn toàn không để ý đến người đàn ông vừa chìm trong hồi ức, đã nhìn cô một lúc lâu.
Trương Tĩnh Thiền đứng dậy đi qua, lấy cuốn sách trong tay cô, cô đang đọc hăng say, bất mãn lườm anh một cái. Hai tay tay luồn vào dưới nách cô, nhẹ nhàng nâng cô lên, đặt lên chiếc bàn làm việc của ông chủ đắt tiền và to lớn kia.
Lý Vi Ý lần đầu tiên ngồi trên bàn làm việc của chủ tịch tập đoàn Huy Tụy, hai chân lơ lửng, hơi luống cuống: “Làm gì vậy?”
Người đàn ông mặc vest đi giày da, đeo cà vạt chỉnh tề nhắm đôi mắt thâm sâu lại, hai tay chống bên người cô, đầu cúi xuống.
Lý Vi Ý cười hôn anh, thăm dò và khiêu khích lẫn nhau, lúc mạnh lúc nhẹ, thỏa mãn nhau.
“Không lẽ anh còn viết nhật ký, ngoài việc hôn em trên cửa kính ra, còn muốn đặt em lên bàn làm việc để hôn đấy chứ?” Cô nhắc đến lời tuyên bố lúc tuổi dậy thì của anh.
Anh cười “hừ” một tiếng, nhìn cô với ánh mắt khó đoán, giữ đầu cô lần nữa hôn đến mức cô không thở nổi, tay kia từ từ di chuyển lên trên mò vào.
Lý Vi Ý khiếp sợ: Anh ở trong văn phòng, xoa cô…
Cô đánh tay anh: “Lát nữa có người vào…”
Anh mặc cô đánh, năm ngón tay không xê dịch nửa phân: “Không ai dám vào mà không gõ cửa. Lý Vi Ý, đây là em nợ anh…”
Lý Vi Ý nghĩ mãi không ra, mình đã nợ món nợ này từ khi nào. Cho dù có nợ thì những năm qua cô còn chưa trả đủ sao?
Đến khi thư ký cũng đến gõ cửa xin chỉ thị dự án công việc tiếp theo, Trương Tĩnh Thiền cuối cùng thỏa mãn được cơn nghiện thời thiếu niên, vừa lòng thỏa ý, chỉ tội nghiệp cho Lý Vi Ý mặt đỏ tía tai toàn thân mềm nhũn, bị anh đặt ở ghế ông chủ, cô cúi đầu xuống sợ bị thư ký nhìn thấy.
“Chủ tịch Trương, người của bộ phận mở rộng nước ngoài đã đến, muốn báo cáo phương án, có lẽ cần khoảng 30 phút.” Mắt thư ký không liếc ngang liếc dọc.
Trương Tĩnh Thiền: “Bảo họ 5 phút nữa vào, cậu ra ngoài trước.”
Anh quay đầu nhìn con ốc sên mềm nhũn trong ghế ông chủ, giọng nói dịu đi vài phần: “Em vào phía trong nhé? Họp xong anh đi ăn trưa cùng em.”
Trong văn phòng có một phòng nghỉ, có giường có xô pha. Bộ dạng này của cô, anh không muốn để bất kỳ cấp dưới nào nhìn thấy.
Lý Vi Ý không chịu: “Ban ngày ban mặt trốn trong đó, người ta lại tưởng chúng ta vừa làm gì. Em ra ngoài mua sắm, đợi anh tan làm.”
“Đi trung tâm thương mại Trung Kim mà mua sắm.” Anh hất cằm về phía tòa nhà đồ sộ bên ngoài cửa sổ, “Xem xem có gì muốn mua không.”
Lý Vi Ý gật đầu, lại cười xấu xa hỏi: “100 triệu của em đâu, khi nào chủ tịch Trương mới thực hiện?”
Anh nhìn cô, nở nụ cười nhàn nhạt: “Anh đã tăng giá rồi.”
“??”
Giọng điệu của anh bình thản như thể đang nói về bữa trưa ăn gì: “Sau này khi chúng ta kết hôn, anh chia cho em một nửa tài sản.”
Lý Vi Ý: Em thực sự không biết nên nói gì, cáo từ!
Thực ra, Trương Tĩnh Thiền đã sớm đưa cho cô một thẻ phụ không giới hạn. Nhưng mà Lý Vi Ý ít khi dùng tiền của anh để mua sắm, đương nhiên thỉnh thoảng nhìn thấy thứ mình rất thích, cô sẽ quẹt thẻ mà không cần nhìn giá. Hôm nay, cô đã nhìn trúng một chiếc áo khoác nam và một đôi giày da nữ liền quẹt thẻ mua.
Khi đi qua quán trà sữa, cô mua một ly trà sữa nổi trên mạng, thấy vị nhạt không ngọt, khá ngon nên lại mua thêm một ly cho Trương Tĩnh Thiền.
10 phút sau, quần áo cô mua đã được tài xế của Trương Tĩnh Thiền cất vào cốp xe, còn trà sữa được thư ký đích thân mang đến bàn làm việc của Trương Tĩnh Thiền.
Trương Tĩnh Thiền đang họp với nhóm lãnh đạo tập đoàn, nhìn thấy cốc trà sữa được đóng gói tươi mát dễ thương, chỉ hơi nhướng mày.
Không ai dám đưa cho anh thứ như này, ngoại trừ Lý Vi Ý.
Nói được một lúc, Trương Tĩnh Thiền cảm thấy hơi khát, tay vừa định với tới chén trà Long Tỉnh thượng hạng bỗng khựng lại, chuyển sang cầm ly trà sữa lạnh, uống một ngụm nhỏ.
Trà như người, tươi mát giải ngấy. Lại nhớ đến thời đại học, cô thường xuyên mua cho anh các loại trà sữa. Lúc đó khẩu vị của cô khá ngọt, khiến anh uống cũng không được mà vứt cũng chẳng xong, tặng người khác thì lại tiếc, cuối cùng đều mang về nhà cho mẹ anh uống.
Vì vậy, thời gian buổi sáng, những cấp dưới ra vào phòng chủ tịch đều thấy vị chủ tịch thường ngày nghiêm túc, gu thưởng thức cao, liên tục uống trà sữa từ một quán nổi tiếng dưới lầu.
Phải biết rằng mỗi khi họ vào phòng chủ tịch, toàn được uống trà quý hiếm, trên thị trường chưa chắc đã mua được.
Ly trà sữa này, phải ngon cỡ nào mới khiến vị chủ tịch khẩu vị khó tính không nỡ rời tay?
Vì vậy nửa tháng sau đó, lượng tiêu thụ của cửa hàng trà sữa nọ tăng vọt hàng ngày, đây là chuyện sau này.
Ngày hôm đó gần buổi trưa, thư ký đã đặt phòng riêng yên tĩnh của nhà hàng dưới lầu, Trương Tĩnh Thiền không cần thư ký trợ lý đi theo, tự mình xuống lầu, đến cửa trung tâm thương mại đối diện đón người.
Trương Tĩnh Thiền vốn đã có tiếng tăm lẫy lừng trong giới kinh doanh của thành phố, khu vực này lại là trung tâm thương mại, không ít người đã từng thấy anh trên tin tức. Thêm vào đó, anh vốn có ngoại hình xuất sắc, đi trên đường phố dù chỉ một đoạn ngắn, cũng thu hút sự chú ý của nhiều người.
Tuy nhiên, ông chủ lớn Trương đứng giữa ánh mắt mọi người, tâm trạng không tốt chút nào.
Anh đứng cách mười mấy mét, nhìn Lý Vi Ý ở cửa trung tâm thương mại, còn có người đàn ông đang đứng đối diện cô.
Trương Tĩnh Thiền nhận ra người đàn ông đó.