A Thiền - Đinh Mặc

Chương 142: Cưỡng ép người yêu thời niên thiếu (2)




Lý Vi Ý từ nhỏ đã không chịu thua ai, đặt “cạch” đũa xuống một tiếng: “Em không hề căng thẳng, chỉ là chưa yêu đương bao giờ, chuyện tình cảm không phong phú như anh. Em là người thứ ba của anh phải không?”

Trương Tĩnh Thiền suýt bị sặc ngụm coca, trong lòng chửi thầm Lê Duẫn Mặc lẻo mép hàng trăm lần, anh lập tức giải thích: “Em đừng nghe người khác nói lung tung, bạn gái đầu tiên được ba ngày, chưa từng nắm tay. Người thứ hai được vài tháng thì chia tay, coi như là bạn gái chính thức nhưng bây giờ anh đã cắt đứt hoàn toàn rồi.”

Lý Vi Ý đã giành được một bàn thắng, cười nhàn nhạt: “Anh không cần giải thích, em cũng không để ý.”

Trương Tĩnh Thiền nghẹn lời nhưng xuất phát từ bản năng của đàn ông, anh cũng không muốn dây dưa đề tài này nữa. Anh lấy giấy ướt lau mặt rồi ném lên bàn, nói ra những lời đã suy nghĩ kỹ lúc đi trên đường: “Em cứ thi vào trường đại học của anh, trong năm nay anh không quấy rầy em. Sang năm anh đón em vào trường.”

Lý Vi Ý: “Nhưng em muốn thi vào Học viện Mỹ thuật.”

Trương Tĩnh Thiền ước chừng trong lòng khoảng cách giữa Học viện Mỹ thuật tỉnh và trường đại học của anh, cảm thấy có thể chấp nhận được, bèn nói: “Vậy em thi vào Học viện Mỹ thuật tỉnh được không?”

Đó cũng là một học viện mỹ thuật nổi tiếng, Lý Vi Ý muốn đỗ vào đó vẫn phải cố gắng rất nhiều. Cô gật đầu: “Em sẽ cố gắng.”

Nhưng Trương Tĩnh Thiền lại nói: “Không phải là cố gắng mà là nhất định phải đỗ. Anh không muốn yêu xa.”

Tuy nhiên một học sinh nữ cấp ba 17 tuổi chưa từng yêu đương làm sao coi trọng chuyện yêu xa, cô lườm anh một cái và nói: “Chuyện đấy thì có liên quan gì, nếu là tình yêu đích thực thì cách xa bao nhiêu cũng sẽ ở bên nhau.”

Trương Tĩnh Thiền: “Anh còn chưa thích em, em cũng chưa thích anh, lại còn yêu xa, chẳng phải như vậy đồng nghĩa chia tay sao? Đến lúc đó có người đập chậu cướp hoa của anh thì làm như nào?”

Lý Vi Ý: “Này, anh đừng nói như thể em rất lăng nhăng ý. Có khi chậu hoa của em bị người khác đập trước.” Cô nhìn vẻ ngoài đẹp trai của anh, lại nghĩ đến lịch sử tình trường phong phú của anh, càng nghĩ càng thấy có khả năng.

Điều kỳ lạ là dù Trương Tĩnh Thiền không quen biết cô, nhưng chỉ cần cô ném cho anh một ánh nhìn ghét bỏ, anh lập tức hiểu ra trong đầu cô đang tưởng tượng điều gì. Anh cười lạnh, vỗ vào cánh tay trái của mình và nói: “Em cũng đã khắc chữ ở đây rồi, anh dám sao?”

Mặt Lý Vi Ý đỏ bừng.

Cô không biết trước đây mỗi ngày cô khắc chữ, đều bị Ngô Hinh Tuệ chụp ảnh lại. Lúc đó bà hy vọng ngày nào đó con trai tỉnh lại, sẽ cho con trai xem “sự si tình của cô”.

Hai người càng nói càng xa chủ đề.

Cuối cùng, sau một hồi cò kè mặc cả, Lý Vi Ý vẫn đồng ý sẽ cố hết sức thi vào Học viện Mỹ thuật. Môn chuyên ngành cô phải tự dựa vào bản thân, các môn chính nếu có chỗ nào không hiểu, Trương Tĩnh Thiền sẽ kèm cô học.

Vì vậy, mối tình kỳ lạ được định trước này đã bắt đầu theo kế hoạch của Trương Tĩnh Thiền.



Trương Tĩnh Thiền 27 tuổi nhớ lại “kế hoạch tình yêu” năm xưa chỉ thấy buồn cười. Nhìn cái bọc tròn to trong chăn, Lý Vi Ý quay lưng về phía anh, không chịu xoay người lại.

Tất nhiên Trương Tĩnh Thiền sẽ không đi ngủ ở ghế xô pha. Cô nhìn thấu mà không nói, chẳng lẽ cô thực sự không vui vì sự nóng vội của anh năm đó sao?

Việc quấn quýt hàng trăm ngàn lần trên chiếc giường này là một chuyện, cả hai đều không hề gặp khó khăn tiếp nhận tình cảm và ký ức của kiếp này là một chuyện, nhưng để cô vừa mới tỉnh lại trong một ngày

đã ngay lập tức tiến tới bước cuối cùng với anh, lại là một chuyện khác.

Trương Tĩnh Thiền vuốt ve mái tóc cô: “Anh đã nói hôm nay không động vào em thì sẽ không động, dù sao tối qua cũng… khá đủ rồi.” Anh bật cười.

Trong đầu Lý Vi Ý lập tức lóe lên nhiều khung cảnh không được miêu tả, không chỉ “đủ” mà là quá đủ rồi, từ hơn 9 giờ tối dày vò đến hơn 2 giờ sáng.

“Vậy chúng ta ngủ hẳn hoi nhé.”

“Ừ.”

Lý Vi Ý lại lăn vào lòng anh.

Chỉ là Trương Tĩnh Thiền nhớ lại chuyện xưa, cũng hơi hoài niệm khoảng thời gian kèm cặp cô học, nên anh bắt đầu dẫn dắt chủ đề: “Ngày mai em có việc gì không?”

“Không có việc gì.”

“Em có muốn đến công ty với anh không?”

Thật ra trong kiếp này Lý Vi Ý rất ít khi đến công ty của anh, chủ yếu là không muốn quá thể hiện. Cô nhìn vẻ mặt của anh, trả lời “được”.

Cho dù bây giờ anh đã không còn là cậu thiếu niên tính cách nóng nảy năm xưa, mà là một ông trùm trong giới kinh doanh được mọi người kính nể. Nhưng nếu anh muốn em ở bên cạnh thì làm sao em có thể từ chối?

(Đinh Mặc: Vốn dĩ tôi không định viết về chuyện năm xưa, để các bạn dựa vào sức tưởng tượng của bản thân. Nhưng nếu nhiều độc giả muốn xem thì tôi sẽ viết xen kẽ thêm vào.)