A Thiền - Đinh Mặc

Chương 141: Cưỡng ép người yêu thời niên thiếu (1)




Lời nói của Lý Vi Ý như một chiếc chìa khóa mở công tắc ký ức của Trương Tĩnh Thiền. Nhiều hình ảnh sống động và cảm xúc hỗn loạn như mới xảy ra ngày hôm qua hiện ra.

Sau buổi đêm đó ở năm 2014, mọi thứ đã quay về sự bình yên vốn có. Trương Tĩnh Thiền 19 tuổi lại quay trở về cuộc sống đại học bình lặng trước đó. Nhưng từ sau đó, cuộc sống của anh xuất hiện cái tên “Lý Vi Ý” như chiếc vòng kim cô của Quan Âm Bồ Tát, luôn luôn trói buộc trái tim thiếu niên kiêu ngạo và ngang ngược.

Lúc ở trường, Lê Duẫn Mặc sẽ nói bên tai anh: Hôm nay anh không đi tìm chị dâu à?

Anh thật sự không nhớ tí gì chuyện mấy ngày nay sao? Cả việc Hứa Dị cướp vợ anh cũng không nhớ nốt à?

Mẹ nó, anh không biết đâu, về sau anh là người rất không có giới hạn, trọng sắc khinh bạn, ham muốn chiếm hữu mạnh. Có điều xét đến việc em nghe nói sau này anh sống như hòa thượng 8 năm, mới có người muốn. Em quyết định tha thứ cho anh.



Ở nhà, không chỉ Ngô Hinh Tuệ mà cả Trương Mặc Vân cũng đối đãi với Lý Vi Ý như con dâu tương lai.

Ngô Hinh Tuệ: “A Thiền, đây là socola chú Lưu mang từ nước ngoài về, con mang cho Vi Ý đi.”

Ngô Hinh Tuệ: “A Thiền, năm sau Vi Ý phải thi đại học. Mẹ nói con này, có những việc không được làm, đừng ảnh hưởng đến việc thi đại học của con bé.”

Ngô Hinh Tuệ: “Mấy ngày nay sao con không đi tìm Vi Ý? Mặc dù không được quấy nhiễu con bé học tập nhưng cũng không thể bỏ mặc người ta chứ, làm bạn trai kiểu gì vậy?”

Trương Mặc Vân đã hoàn toàn bình tĩnh lại cảm xúc sau khi tình phụ tử trào dâng lúc thay đổi vận mệnh những ngày trước. Lại nhìn thấy đứa con trai với dáng vẻ ngang ngược tuổi trẻ, ông nhìn chỗ nào cũng thấy ngứa mắt, lãnh đạm nói: “Trước đây anh yêu đương lung tung, ông đây lười quản. Sau này nếu không giữ đức hạnh đàn ông, ông đây sẽ đánh gãy chân anh.”

Ngô Hinh Tuệ: “Đức hạnh đàn ông là gì?”

Trương Mặc Vân nở nụ cười yêu thương: “Lúc thằng nhóc này thành người thực vật, anh nghe Vi Ý suốt ngày nhắc đến từ mới này, ý là muốn thằng nhóc này một lòng với con bé.”

Trương Tĩnh Thiền vẫn im lặng nghe giáo huấn nãy giờ, đột nhiên đá mạnh vào bàn trà, đứng dậy nói: “Bạn gái cái gì? Cũng không phải con theo đuổi. Con còn chưa gặp mấy lần, mà phải giữ đức hạnh đàn ông vì cô ấy?” Anh đá cửa đi ra ngoài.

Trương Mặc Vân và Ngô Hinh Tuệ vô cùng sửng sốt, một lúc sau, Ngô Hinh Tuệ nhỏ giọng nói: “Chồng ơi, không lẽ chúng ta… đã làm hỏng chuyện rồi chứ? Nếu bây giờ nó chán Vi Ý, đá người ta, đến năm 2022 làm sao đây? Nhìn Vi Ý kết hôn với người khác rồi khóc sao? Thằng nhóc này, ôi! Tính cách cũng quá nóng nảy.”

Trương Mặc Vân cũng nhíu chặt mày, suy nghĩ một lúc, nói: “Thằng nhóc này ghét nhất bị người khác quản, sau này chúng ta nói ít đi, tránh phản tác dụng.”

Trương Tĩnh Thiền lao ra khỏi biệt thự, chiếc Ferrari đã bán rồi, chỉ để lại cho anh một chiếc Audi cũ. Anh lái xe đến trước cổng trường cấp ba của Lý Vi Ý.

Thật ra anh cũng rất phiền não, vừa tỉnh dậy, vợ tương lai đã được sắp xếp xong rồi. Mặc dù trước đó anh cũng đã chuẩn bị tinh thần giữ mình trong sạch đợi cô 8 năm, rồi làm một cao thủ tán tỉnh cô. Nhưng tự mình sẵn lòng là một chuyện, bị người khác ép buộc yêu đương lại là chuyện khác. Hơn nữa bây giờ anh mới 19 tuổi, cô còn là vị thành niên, anh đã phải chịu trách nhiệm cả đời với cô sao? Anh nghĩ đến thôi đã thấy ngộp thở rồi.

Trương Tĩnh Thiền cũng không nghĩ ra mình chạy đến trường cấp ba để làm gì. Theo phong cách thường thấy của đại thiếu gia nhà Trương, dù sao cũng không thể chỉ một mình anh không vui.

Đợi một lúc, trường cấp ba mới tan học. Anh biết Lý Vi Ý là học sinh ngoại trú, về nhà ăn trưa. Anh hạ cửa kính xe xuống, một tay đặt lên cửa xe, ngón tay gõ nhẹ, mắt nhìn chằm chằm vào cổng trường.

Một thiếu niên lái con xe tốt, toàn thân mặc đồ hiệu, đẹp trai đến mức không còn tình người như vậy, đã thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.

Lý Vi Ý hoàn toàn không biết bạn trai trên danh nghĩa của cô đã điên cuồng đuổi tới cổng trường. Học sinh lớp 12 rất bận rộn, sau khi vụ án kết thúc, cô còn chưa kịp điều chỉnh cảm xúc và tiếp nhận thông tin, đã phải lao đầu trong biển bài tập mênh mông gồm hơn bốn mươi đề thi còn nợ. Đến tận hôm nay, cô vẫn chưa nhận thức được rằng mình đã thật sự là “hoa có chủ”.

Cô khoác tay bạn thân, bước ra khỏi cổng trường với vẻ mặt rạng rỡ. Hôm nay không phải mặc đồng phục, cô mặc áo sơ mi với váy ngắn, để lộ đôi chân dài trắng nõn, cân đối. Cô luôn là người tấu hài, không biết nói gì mà mấy nữ sinh xung quanh đều cười ha hả, còn cô thì cười ranh mãnh. Dưới ánh nắng, thậm chí có thể nhìn thấy những lông tơ cực nhỏ trên đôi má cô. Sau đó cô tựa đầu vào vai bạn thân, dựa như người không xương để bạn thân kéo cô đi. Cô hoàn toàn không để ý đến hình tượng, cơ thể nhỏ nhắn dựa lên cơ thể cao ráo của bạn thân.

Trương Tĩnh Thiền sờ mũi.

Mẹ nó.

Thật dễ thương.

Lý Vi Ý không nhìn thấy Trương Tĩnh Thiền, cô sắp đi qua bên cạnh xe.

Trương Tĩnh Thiền thoáng cái bấm còi, ánh mắt hai người nhìn nhau qua cửa kính xe. Trương Tĩnh Thiền nhìn thấy rõ khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của cô nhanh chóng đỏ lên, cơ thể cũng cứng đờ, buông cánh tay bạn thân ra, tay còn kéo kéo vạt áo sơ mi.

Trương Tĩnh Thiền đột nhiên cảm thấy cân bằng trong lòng. Không chỉ mình anh lo lắng bất an vì chuyện này.

Tâm trạng của đại thiếu gia Trương đã bình tĩnh, bản tính kiêu ngạo từ trong xương tủy lộ ra. Người nghiêng về phía trước mở cửa phụ, hếch cằm với Lý Vi Ý: “Lên xe, anh có chuyện muốn nói với em.”

Bạn thân mắt sáng lấp lánh, nắm cánh tay Lý Vi Ý, thì thầm: “Anh ấy là ai, đẹp trai quá.”

Lý Vi Ý ậm ờ nói: “Một người họ hàng. Cậu về trước đi, trưa cùng đi học nhé.”

Đợi tới khi xe rời khỏi trường dưới ánh mắt chú ý của mọi người, Trương Tĩnh Thiền nói: “Sao anh không biết chúng ta là họ hàng?”

Lý Vi Ý: “Thế anh muốn em nói như nào?”

Trương Tĩnh Thiền ngẩn người.

Lý Vi Ý chỉ muốn mau chóng về nhà.

Trước đây cô đã quyết định đợi anh 8 năm, ở bên anh 8 năm. Nhưng giở trò, đùa giỡn với một người thực vật không cử động, không nói chuyện được là một chuyện, còn đối mặt với một người sống cao một mét tám mấy, đẹp trai chết người và vô cùng kiêu ngạo lại là chuyện khác.

“Anh tìm em có chuyện gì?” Lý Vi Ý hỏi thẳng.

Nếu là trước đây, thái độ con gái tệ như vậy, Trương Tĩnh Thiền sẽ quay đầu đi luôn, yêu nhau ba ngày rồi chia tay, không phải anh chưa từng làm vậy.

Bây giờ, đại thiếu gia Trương nuốt cơn giận xuống.

“Mời em ăn cơm.”

Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, mặc dù Phúc Minh đã thanh lý tài sản nhưng Trương Tĩnh Thiền mỗi tháng vẫn có tiền sinh hoạt nhiều hơn so với sinh viên bình thường. Anh gọi một bàn đầy món ăn, Lý Vi Ý nhìn thấy chỉ nhíu mày nói: “Sao anh lãng phí thế?”

Đại thiếu gia Trương tâm trạng không tốt cũng nhớ ra mình không còn như xưa, cáu kỉnh nói: “Ăn không hết thì đóng gói, chúng ta chia đều, về nhà ăn dần.”

Lý Vi Ý: “…” Nghe có vẻ hợp lý nhưng dường như hơi ngốc.

Trương Tĩnh Thiền ngửa cổ uống nửa chai coca lạnh, đặt mạnh xuống “cạch” một tiếng, tim Lý Vi Ý cũng theo đó mà run lên. Cô ngẩng đầu, chạm phải ánh nhìn chằm chằm của anh.

“Chuyện của chúng ta, em nghĩ như nào?”

Mặt Lý Vi Ý lại đỏ lên, cúi đầu ăn vội mấy miếng cơm.

Thấy cô đỏ mặt, Trương Tĩnh Thiền lại nhếch miệng cười, chậm rãi nói: “Em đỏ mặt làm gì? Giữa nam và nữ, không phải chỉ có những chuyện đó thôi. Dù sao sau này chúng ta nhất định phải ở bên nhau, bây giờ bàn bạc kỹ càng để tránh đi đường vòng, có gì mà phải căng thẳng?”