A Thiền - Đinh Mặc

Chương 139: Anh ấy quá vô sỉ (2)




“Bây giờ mới có 5 giờ, công ty anh không phải 6 giờ tan làm sao?”

Đầu dây bên kia im lặng.

“A Thiền Thiền, vội gặp em như vậy sao, thiếu kiên nhẫn vậy? Sáng nay không phải anh khá bình tĩnh, tự nhiên sao? Anh thất thường quá đấy!” Lý Vi Ý luôn nói trước khi suy nghĩ.

Xe của Trương Tĩnh Thiền đã được tắt máy, đỗ ở bãi đỗ xe dưới tầng, một tay anh tựa vào cửa sổ xe, đầu hơi ngả ra sau, vẻ mặt nửa cười nửa không, đáp: “Có lúc anh thấy sự kiêu căng hoàn toàn không tính đến hậu quả của em cũng thật đáng nể.”

Lý Vi Ý: “…”

Mặc dù các đồng nghiệp ở nhà xuất bản biết Lý Vi Ý có bạn trai nhưng họ lại không biết danh tính, cũng chưa từng gặp. Một là vì Trương Tĩnh Thiền quá bận, hai là anh quá nổi tiếng, Lý Vi Ý không muốn bị người khác bàn tán.

Nhưng hôm nay anh đến rồi, Lý Vi Ý cũng không cố tình giấu giếm, vẫy tay chào các đồng nghiệp: “Bạn trai em ở dưới tầng, em đi trước đây.”

Đối với người bạn trai này của Lý Vi Ý, mọi người vô cùng tò mò. Bởi vì mấy năm nay, dù có bao nhiêu người đàn ông ưu tú theo đuổi Lý Vi Ý, cô đều từ chối không chút do dự và còn cho biết: Tôi có một người bạn trai quen nhiều năm rồi.

Mọi người đi sau cô xuống tầng, khi những người khác đi ra khỏi cửa xoay tròn, vừa đúng lúc nhìn thấy Lý Vi Ý cách đó không xa, đang đi về phía một chiếc xe bên đường… Rolls-Royce?

Điều gây sốc hơn là trên xe chỉ có một người đàn ông, dù nhìn từ xa cũng thấy rất đẹp trai. Nhìn góc nghiêng từ xương mày, sống mũi đến bả vai, dáng vẻ rất cuốn hút.

“Vãi!” Biên tập viên A nắm lấy cánh tay biên tập viên B, “Đẹp trai quá, lại còn giàu nữa, Rolls-Royce phải vài triệu đúng không?”

“Chiếc xe này mà vài triệu?” Tổng biên tập ở bên cạnh cười lạnh, “Thêm một số 0 đi.”

Mọi người đều hít một hơi.

“Nghe nói họ sống chung hai ba năm rồi, hai bên gia đình đều giục cưới, mà Lý Vi Ý thấy mình còn nhỏ nên không chịu.”

“Aaaaa! Đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra!”

Một họa sĩ trẻ khác: “Nhưng nhìn Lý Vi Ý vậy đúng là bất ngờ nha! Hôm kia cô ấy còn đi cùng tôi mua một cái váy 200 tệ! Cô ấy còn nhắc tôi đi lấy phiếu giảm giá 10 tệ!”

“Còn nữa còn nữa!” Biên tập viên B nói, “Cô ấy còn mua chung với tôi một thùng bánh mì ngũ cốc.”

“Trưa nay cô ấy còn ăn hộp cơm 15 tệ giống chúng tôi.” Vẻ mặt biên tập viên thương xót, “Bạn trai giàu có của cô ấy không đau lòng sao? Tôi còn đau lòng nữa là!”

“Nhưng Lý Vi Ý lại không để ý.”

Có người nói câu này, trong lòng mọi người không hiểu sao lại thấy ấm áp, nhìn đôi trai tài gái sắc ngồi trên Rolls-Royce đi xa dần, cũng không cảm thấy có sự cách biệt lớn nữa, ngược lại còn có niềm vui và hãnh diện của bên nhà ngoại.

Chỉ có tổng biên tập im lặng vì nghẹn lời. Cô muốn nói mấy người không thấy sao? Tuy Lý Vi Ý không thích đeo túi hiệu, nhưng chiếc vòng cổ cô ấy đeo tuần trước, nếu là hàng chính hãng thì phải đến hơn trăm nghìn tệ. Hơn trăm nghìn tệ đấy, một cái nhà vệ sinh được lắp đặt đầy đủ trang thiết bị thông minh đeo trên cổ.

Chủ yếu là tuần trước lúc tổng biên tập nhìn thấy cũng không nghĩ đó là hàng thật. Cô thậm chí còn cực kỳ nghi ngờ rằng bản thân Lý Vi Ý cũng không biết thương hiệu và giá cả của chiếc vòng cổ. Nếu không, cô ấy đã không bực mình tháo ra lúc vòng cổ rũ xuống ảnh hưởng đến việc vẽ, rồi tiện tay nhét vào trong ngăn kéo.

Thật sự là… nhét vào ngăn kéo như vậy. Nhưng mà tan làm cô ấy vẫn đeo lên, còn lẩm bẩm một câu: “Thật phiền phức.”

Nghĩ lại thì vô số món đồ trang sức Lý Vi Ý từng đeo trước đây, rõ ràng người đàn ông đó thích tặng cô ấy những thứ này. Tổng biên tập thầm tính tổng giá trị của hàng thật, rồi im lặng thở dài.

Có người nhắn tên @Lý Vi Ý trong nhóm chat: “Tớ nhìn thấy bạn trai cậu rồi! Nhìn đẹp trai, sang chảnh với lạnh lùng quá.”

“Xin ảnh độ phân giải cao.”

“Xin ảnh độ phân giải cao.”

“Xin ảnh độ phân giải cao, tốt nhất là ảnh hai người hôn nhau.”

Không lâu sau, Lý Vi Ý trả lời: “Anh ấy bảo, ảnh thì không có, ăn uống như nào tùy mọi người.”

Nhóm chat nhộn nhịp hẳn lên.

Lý Vi Ý cười đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nói: “Anh toi rồi, sức ăn bọn họ tốt lắm, đến lúc đó đừng sợ nhé.”

Trương Tĩnh Thiền nói: “Người họp theo loài *, anh đã chuẩn bị tâm lý rồi, cứ bảo họ đến.”

(* Câu gốc là “Vật họp theo loài” nam chính đổi “vật” -> “người”)

Lý Vi Ý đấm anh một cái.

Chỗ Lê Duẫn Mặc đặt là một câu lạc bộ tư nhân rất đắt tiền, nhân viên phục vụ dẫn hai người đi qua khu vườn yên tĩnh với cây cầu nhỏ bắc qua dòng nước, Lý Vi Ý hỏi Trương Tĩnh Thiền: “Đặt chỗ đắt thế này, còn có người khác không?”

Trương Tĩnh Thiền lúc này mới nhớ ra quên hỏi Lê Duẫn Mặc. Dù sao cũng chưa đầy một ngày, anh cũng không thể nhớ hết mọi chi tiết. Nhưng đã đến đây rồi, anh cũng lười gọi điện hỏi, trả lời cô: “Vào xem thì biết.”

Cửa phòng riêng đóng kín, Lý Vi Ý hỏi: “Có người khác đến chưa?”

Nhân viên phục vụ khéo léo cười: “Chưa ạ, chỉ có hai vị đến thôi.”

Cửa vừa được mở ra, bên trong tối om, nhân viên phục vụ nói: “Ôi, rất xin lỗi, đèn chỗ chúng tôi đều dùng điều khiển từ xa, tôi đi lấy điều khiển.” Cũng không đợi hai người trả lời, nhân viên xoay người đi luôn.

Trước kia họ đã từng đến đây, Lý Vi Ý cảm thấy hôm nay nhân viên phục vụ này có vẻ không chuyên nghiệp lắm, cứ vậy bỏ hai người ở cửa. Tuy nhiên cả hai đều không nói gì, ánh sáng từ hành lang chiếu vào, bên trong là một phòng nghỉ nhỏ. Phòng riêng là một phòng cao cấp, ở giữa ngăn cách bằng bình phong và kệ trưng bày đồ vật. Hai người đi vào phòng nghỉ trước, ngồi xuống chờ.

Xung quanh rất yên tĩnh, hành lang không một bóng người, sâu trong phòng càng tối đen như mực. Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế xô pha đôi, Lý Vi Ý thở dài: “Thật sự kết thúc rồi, sao em có cảm giác không chân thực chút nào.”

“Dần dần sẽ quen thôi.”

Lý Vi Ý đấm nhẹ vào cánh tay Trương Tĩnh Thiền: “Mặc dù chúng ta sống chung rồi, nhưng mà đối với em mối quan hệ của chúng ta hôm qua chỉ ở mức độ hôn nhau thôi, anh đừng có ảo tưởng không thực tế nhé.”

“Anh đâu có đói khát đến vậy.”

“Em cũng vậy.”

Trương Tĩnh Thiền giơ tay lên, đóng cửa phòng ở bên cạnh vào, căn phòng hoàn toàn chìm vào bóng tối. Anh luồn hai tay vào nách cô, nhấc cô đặt lên trên đùi mình rồi cúi đầu hôn.

Hai người bắt đầu thủ thỉ. Lý Vi Ý: “Nhân viên phục vụ sẽ đến đó!”

“Anh đang nghe rồi.”

“Không phải anh không đói khát sao?” Tay cô chạm vào yết hầu của anh.

Anh đặt một tay lên gáy cô: “Bây giờ không trong vòng lặp nữa, không phải tranh thủ thời gian. Đây chẳng qua là nhịp độ sống chung bình thường của một cặp đôi thông thường thôi, em làm quen đi.”

“Nghe có lý vậy…”

Trong phòng riêng chỉ có tiếng môi hôn khe khẽ.

Bỗng nhiên toàn bộ đèn trong phòng sáng bừng lên, một bản nhạc chào mừng rộn ràng, vui vẻ vang lên, khiến cả hai giật mình. Trương Tĩnh Thiền vội vàng ôm cô vào lòng, ngẩng đầu lên nhìn. Lúc này, anh mới thấy bên trong một phòng lớn khác có nhiều người ở đó: Trương Mặc Vân, Ngô Hinh Tuệ, bố Lý, mẹ Lý, Lý Hiểu Ý, Chung Nghị, Đinh Trầm Mặc, Lê Kim Hùng… Lê Duẫn Mặc đứng vị trí đầu tiên đang sung sức hét lớn: “Chào mừng trở lại 2022…” Tiếng của mọi người nhỏ dần.

Những người khác vẫn khá ổn, muốn cười mà không cười, đều quay đầu chuyện phi lễ chớ nhìn. Ngô Hinh Tuệ nháy mắt ra hiệu cho con trai: Mau để người ta xuống! Bố mẹ người ta đang ở đây!

Bố mẹ Lý thì rất ngượng ngùng.

Trương Tĩnh Thiền với đôi môi ướt át hồng hào: “…”

Lý Vi Ý đang ngồi dạng hai chân trên người anh: “…”

Rốt cuộc là ai đã bày ra lễ chào mừng bất ngờ chết tiệt này!

Lê Duẫn Mặc chạm phải ánh mắt lạnh như băng mà đã hiểu rõ của anh Thiền, cậu ta lặng lẽ lùi về góc phòng.

Sao có thể trách em được! Cậu ta tức giận nghĩ, rõ ràng là anh quá vô sỉ! Không đợi nổi hai phút đã bắt đầu gặm nhấm rồi! Bây giờ mọi người cuối cùng cũng biết bộ mặt thật suốt ngày ra vẻ đạo mạo của anh, hừ!