A Thiền - Đinh Mặc

Chương 138: Anh ấy quá vô sỉ (1)




Lý Vi Ý đột nhiên mở to mắt.

Lại là một căn phòng xa lạ, căn phòng này rộng bằng ba lần phòng ngủ của cô. Đối diện cô là cửa sổ kính từ sàn đến trần, lúc này rèm cửa đã được kéo kín không để lọt một kẽ hở. Trong phòng có rất ít đồ đạc nên trông rất rộng rãi, Lý Vi Ý nghĩ có thể đạp xe trong đó.

Đập vào mắt cô là đồ nội thất đến trang trí, đều rất tinh tế và cao cấp, nhưng lại đơn giản và sang trọng. Dưới thân cô là một chiếc giường siêu rộng và mềm mại, có hai chiếc gối đặt cạnh nhau, ga giường nhăn nhúm không ra hình dạng gì.

Lý Vi Ý ngồi dậy, chiếc áo ngủ hai dây mảnh trên vai trượt xuống, vừa nhìn là biết chất liệu tơ lụa tốt và dễ cởi.

Lý Vi Ý lặng lẽ kéo dây áo lên vai, không chú ý đến những dấu hôn mờ ảo từ dưới bả vai xuống eo.

Cô nhặt một chiếc áo khoác từ dưới đất rồi khoác lên, không có ai trong phòng tắm của phòng ngủ chính. Cô mở cửa đi ra ngoài, bên tay trái hành lang là phòng khách có diện tích gấp đôi phòng ngủ. Lý Vi Ý dè dặt phỏng đoán căn hộ này có diện tích khoảng 300 mét vuông.

Phòng khách cũng có một mặt là cửa kính từ trần đến sàn, nhìn xuống mặt sông, ánh nắng ban mai tỏa ra từ bốn phía.

Phòng khách cũng rất đơn giản, một bộ ghế xô pha màu ấm. Trên tường treo một chiếc tivi cực lớn, bên cạnh có một bàn làm việc dáng dài, phía trên đặt một xấp tài liệu và một chiếc laptop.

Gần cửa sổ kính, được đặt một kệ vẽ, trước kệ vẽ là một chiếc ghế cao. Một bức tranh phong cảnh bình minh trên sông chưa hoàn thành. Lý Vi Ý vừa nhìn đã nhận ra đó là phong cách vẽ của mình.

Cô bỏ qua phòng khách, đi qua nhà bếp rồi đi vào trong.

Đối diện phòng ngủ chính là một phòng làm việc, chính xác hơn là nửa phòng làm việc, nửa phòng vẽ. Khu làm việc ngăn nắp sạch sẽ, khu vẽ thì bừa bộn. Lý Vi Ý mỉm cười.

Đi sâu hơn nữa là phòng chứa quần áo và một phòng tắm khách.

Rồi cô đến một phòng tắm khách khác.

Cửa phòng tắm khách đang mở, Lý Vi Ý có thể nhìn thấy cách tấm kính mờ, hơi nước đang bốc lên trong phòng tắm. Một người đàn ông cao lớn đứng quay lưng về phía cô, nước ấm giội xuống đỉnh đầu anh, chảy dọc từ cổ đến vai, rồi xuống phía dưới. Cho dù chỉ là bóng lưng mơ hồ, cô vẫn có thể thấy bờ vai rộng và vòng eo thon gọn, cùng đôi chân dài săn chắc, hoàn toàn là một vóc dáng tiêu chuẩn.

Cảnh tượng này thật quen thuộc, Lý Vi Ý nuốt nước bọt, đột nhiên cảm thấy sợ hãi và căng thẳng.

Nếu mở cửa ra nhìn thấy Hứa Dị…

Nếu lần này, cô không xuyên không về năm 2022 theo dòng thời gian bình thường, mà là một kiếp nào đó trước đây thì sao?

Lý Vi Ý không thể đợi thêm một giây nào nữa, cô muốn biết câu trả lời ngay lập tức.

Cô đẩy mạnh cửa phòng tắm ra.

Người đàn ông bên trong đột nhiên quay đầu lại nhưng không xoay người lại. Anh không mảnh vải che thân, ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Lý Vi Ý: “…”

Trương Tĩnh Thiền: “…”

Cửa lại được đóng sầm lại, Lý Vi Ý nhanh chóng chạy ra ngoài.

10 phút sau.

Lý Vi Ý ăn mặc chỉnh tề, ngồi trên ghế xô pha, trước mặt là một ấm trà đã pha sẵn. Cô cúi đầu vô cùng chăm chú uống trà, như thể là một chuyên gia thưởng trà.

Trương Tĩnh Thiền cũng mặc áo sơ mi và vest xong bước ra, tay cầm cà vạt, tóc vẫn còn hơi ướt. Trong phòng khách có một chiếc ghế xô pha dài, Lý Vi Ý vẫn cúi đầu uống trà. Trương Tĩnh Thiền ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay nghịch chiếc cà vạt.

Lý Vi Ý: “Anh cũng quay về rồi à?” Cô vẫn muốn xác nhận lại.

“Anh tỉnh trước em nửa tiếng.”

“Sáng sớm anh tắm làm gì? Lại còn không đóng cửa!” Lý Vi Ý chất vấn.

Ngón tay đang nghịch cà vạt của Trương Tĩnh Thiền khưng lại, lưng từ từ dựa vào ghế xô pha, khoanh tay chậm rãi nói: “Anh nhớ tối qua… sau khi xong việc, em đi tắm trước, anh muốn đi tắm mà em không chịu, đòi ôm anh ngủ. Cuối cùng anh không chống đỡ nổi phải đi ngủ luôn. Sáng nay anh còn không được đi tắm sao?”

Cả khuôn mặt Lý Vi Ý đỏ như lửa thiêu, cô cũng nhớ ra hai người đã sống chung hơn hai năm rồi.

“Năm em vừa tốt nghiệp đại học đã sống chung với anh rồi sao?” Lý Vi Ý buột miệng hỏi.

Khóe miệng Trương Tĩnh Thiền hơi nhếch lên, đôi mắt anh thâm sâu. Khi anh cười thật lòng, trong mắt như lấp lánh những viên ngọc đen tuyệt đẹp.

“Giống như việc anh có thể làm được.”

Lý Vi Ý: “…”

Dù vậy thì vừa tỉnh lại đã sống chung, suy cho cùng vẫn khá ngại ngùng. Hai người không nói gì thêm, cùng ra khỏi nhà.

“Sáng nay Tập đoàn có một cuộc họp quan trọng, anh phải tham gia.” Trương Tĩnh Thiền nói.

“Em nhớ ra là có hẹn với nhà xuất bản.”

Trương Tĩnh Thiền lái xe đưa cô đến dưới tòa nhà xuất bản, trên đường hai người cũng không nói chuyện nhiều. Họ đều đang sắp xếp và tiếp nhận những ký ức dần dần thức tỉnh.

Lý Vi Ý cởi dây an toàn, đẩy cửa xe ra rồi quay đầu lại nhìn anh, vẻ mặt rạng rỡ: “Mọi thứ đều khá tốt, em đã nhớ ra tất cả, mọi người đều ổn. Em lên trước đây, cảm ơn anh đã đưa em đi.” Một chân cô xuống dưới đất.

Hai tay Trương Tĩnh Thiền vốn đang nắm vô lăng, đột nhiên anh nâng một tay kéo nửa người cô trở lại, cúi người về phía trước, hôn cô thật sâu.

Trái tim Lý Vi Ý đập thình thịch.

Mùi hương trên người anh khác với trước đây, có chút hương kem cạo râu rất thanh mát. Đầu lưỡi ấm nóng của anh quấn lấy lưỡi cô, ánh mắt cô rơi trên đường vai thẳng tắp của bộ vest, còn có thể thấy cổ áo sơ mi trắng.

Kỹ thuật vượt xa so với trước đây.

Tất cả đều được họ đã từng bước khám phá chung đụng trong những năm qua.

Lúc đầu tay Lý Vi Ý đặt trên vai anh, rồi ngón tay phải chậm rãi lướt lên, nhẹ nhàng vuốt ve làn da bên cổ anh. Sau đó ngón cái và ngón trỏ cô xoa xoa vành tai anh, động tác thuần thục giống như thói quen.

Trương Tĩnh Thiền khẽ thở hắt một hơi.

Hai người tách ra, ánh mắt nhìn nhau chăm chú.

Anh nhấc cao bàn tay vốn đang ôm eo cô, vòng qua đỉnh đầu cô rồi đặt trở lại vô lăng. Hơi nghiêng đầu cũng không nhìn cô, chỉ cười nói: “Em đi đi.”

Vẻ mặt cương trực tựa như không hề hỗn loạn.

Lý Vi Ý quay đầu bước đi.



Hôm nay, một số lãnh đạo trung cấp và cao cấp nhạy bén của tập đoàn Huy Tụy đều nhận thấy chủ tịch hơi khác lạ. Bình thường Trương Tĩnh Thiền tuy không phải người nghiêm khắc, khắt khe nhưng anh ít nói mà rất có uy quyền. Anh không cần nổi giận vẫn khiến mọi người kính sợ.

Hôm nay, mặc dù anh vẫn đưa ra những quyết định sắc bén và tiêu chuẩn cho mỗi dự án thảo luận, nhưng đôi khi anh có vẻ hơi mất tập trung. Anh thỉnh thoảng còn mỉm cười, khiến trong lòng người phụ trách báo cáo cảm thấy phấn khích vừa lo sợ.

Hơn 4 giờ chiều, chủ tịch về sớm.

Đây là chuyện cực kỳ hiếm thấy. Trong nhiều năm qua, trừ lúc bị ốm ra, chủ tịch chỉ về sớm hai lần.

Một lần là lễ tốt nghiệp đại học của bạn gái.

Còn một lần, chỉ có thư ký biết là chủ tịch tự lái xe đón bạn gái về nhà anh sống chung.

Trên đường lái xe đến nhà xuất bản, Trương Tĩnh Thiền nhận được cuộc gọi từ Lê Duẫn Mặc: “Anh Thiền, anh không ở công ty à?”

“Có việc thì nói.”

Sáng nay đến công ty hai anh em gặp nhau, Lê Duẫn Mặc đã xác nhận việc họ xuyên không quay lại. Chỉ là ở công ty quá nhiều việc, nên họ chưa kịp nói chuyện chi tiết.

“Phòng riêng mà anh bảo đặt, em đã đặt xong rồi. Địa chỉ và số phòng lát nữa em sẽ gửi vào điện thoại anh.”

Trương Tĩnh Thiền nghĩ bảo cậu ta đặt phòng để đưa Lý Vi Ý đi chào mừng gặp lại, nên nói: “Cảm ơn.”

Lúc Lý Vi Ý nhận được điện thoại của Trương Tĩnh Thiền, cô vừa họp xong với mấy biên tập viên và họa sĩ của nhà xuất bản.

“Anh đến dưới tầng rồi à?”