A Thiền - Đinh Mặc

Chương 137: Lần sửa đổi cuối cùng (2)




Người bị vây hãm trong đó là con trai của Trương Mặc Vân. Đó là đứa con trai đã nhiều lần mạo hiểm tính mạng tông xe tiến vào vòng lặp, cho dù tính cách ngang ngược nhưng vẫn luôn xuất hiện trước mắt ông.

Là đứa con trai ngốc nghếch bị dồn đến đường cùng, vẫn liều lĩnh lao vào lòng ông để đích thân cảnh báo.

Ngày đầu tiên họ xuyên không, chiều hôm đó Đinh Trầm Mặc gọi điện, hai câu cuối cùng đã tiết lộ thông tin.

Đinh Trầm Mặc nói: “Lát nữa ông xuống dưới đi dạo, có người muốn gặp ông. Tôi sẽ tạm thời rút người ở bên ngoài đi.”

Trương Mặc Vân không hỏi là ai, Đinh Trầm Mặc lại nói: “Lần này có thể cũng có sự hoán đổi.”



Sau đó, trong tay Trương Mặc Vân có thêm một mảnh giấy, trên đó rõ ràng là nét chữ của con trai.

Tối đó, khi “Trương Tĩnh Thiền” đưa ly rượu cho ông và Ngô Hinh Tuệ, ông đương nhiên không uống, lập tức đóng cửa lại rồi nhỏ giọng gọi điện cho Đinh Trầm Mặc. Nhưng Đinh Trầm Mặc bảo ông cứ làm theo kế hoạch.

“Ý kiến của con trai ông là muốn hai người tránh xa toàn bộ sự việc này. Cậu ấy nói ông không thể chết nữa, nói nếu ông luôn cảm thấy không thoát khỏi số phận, thì lần này hoàn toàn nghe theo cậu ấy mà trốn đi. Đương nhiên cũng có thể khiến người kia lơ là cảnh giác. Bây giờ người đó đang ở trong thân phận con trai ông, không thể bắt, không thể đánh, nếu bị dồn ép có thể sẽ liều chết với ông. Lão Trương, ha ha, ông chưa chắc đã chơi được đứa con trai nhặt được này đâu.”

Trương Mặc Vân tức đến mức chỉ muốn chửi thề nhưng vẫn quyết định nghe theo lời con trai.

Nhưng Trương Mặc Vân đã ở bệnh viện suốt hai ngày, chiều tối thấy dáng vẻ Lê Duẫn Mặc hồn vía lên mây, ông càng thêm sốt ruột. Ông ép hỏi vài câu, Lê Duẫn Mặc đã bắt đầu lau nước: ” Tối nay anh Thiền định mạo hiểm, không dẫn con đi cùng, chỉ đưa Chung Nghị theo, chê con vô dụng…”

Trương Mặc Vân nhìn sang Lê Kim Hùng bên cạnh: “Người anh em, chuyện gì cũng đều để con trai tôi gánh vác một mình, có hợp lý không?”

Lê Kim Hùng kìm nén lửa giận đã lâu, lập tức hiểu ý ông, đứng dậy: “Làm!”

Trương Mặc Vân tự mình gọi điện cho Chung Nghị, Chung Nghị cũng không giấu giếm khai hết, lại cam kết: “A Thiền đã sắp xếp toàn bộ rồi, cậu ấy đã tính toán từng khâu kỹ lưỡng, ngay cả thời gian cũng tính đi tính lại nhiều lần. Tôi cũng sẽ âm thầm bảo vệ, lần này tuyệt đối không để họ xảy ra chuyện.”

Kết quả là ông bố xuất thân từ chủ thầu vẫn dẫn theo người bạn già tự mình xông đến.



Bên vách núi.

Lý Vi Ý giơ gậy gỗ đập xuống đỉnh đầu Hứa Dị, bị hắn giật lấy, ném xuống vách núi. Cô lại lao tới ôm lấy cánh tay cầm súng của hắn, hắn quát: “Lùi lại! Em không muốn sống nữa à!”

Lý Vi Ý bị hắn hất ngã xuống mặt đất, còn muốn ngăn cản nữa thì Hứa Dị đã giơ nòng súng nhắm thẳng vào đầu Trương Tĩnh Thiền.

Trương Tĩnh Thiền đã bị dồn đến bên vách núi, tay trái ôm bụng đang chảy máu, sắc mặt tái nhợt.

Lý Vi Ý không dám động đậy nữa, khóc nói: “Xin anh, Hứa Dị, đừng bắn! Đừng giết anh ấy!” Cô vô thức quay đầu lại, đứng ở đây nhìn mái nhà thi đấu, vẫn có thể thấy cái đồng hồ cao trong trường học, 11 giờ 58 phút 33 giây.

Hứa Dị nhận ra ánh mắt của cô, cũng nhanh chóng liếc nhìn qua, rồi cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Ván cờ này, kiếp này, không, bao nhiêu kiếp rồi, cuối cùng vẫn là tôi thắng. Còn 1 phút 28 giây, Trương Tĩnh Thiền, tôi chỉ cần giết anh trong hơn 1 phút này, anh sẽ chết ngay lập tức. Chúng ta sẽ không thể hoán đổi lại. Nhảy đi, Trương Tĩnh Thiền, tôi không muốn bắn chết anh trước mặt cô ấy. Còn 1 phút 20 giây.”

Trương Tĩnh Thiền đứng yên không động đậy, Hứa Dị giơ súng lại bắn thêm một phát nữa, bắn vào đùi anh. Trương Tĩnh Thiền nghiêng người, suýt đứng không vững.

Lý Vi Ý khóc nói: “Tại sao anh nhất định phải giết anh ấy! Tại sao!” Cô nắm lấy mắt cá chân hắn, bàn tay mềm mại tựa như nắm lấy cả linh hồn hắn.

Hứa Dị ngửa cổ, yết hầu chuyển động: “Bởi vì em nói đúng, anh muốn quay lại làm người như vậy, anh là người xuất chúng, cả đời thuận lợi. Nhảy đi!”

Lý Vi Ý lại quay đầu nhìn đồng hồ, còn 1 phút 5 giây.

Trương Tĩnh Thiền trên người đầu máu, dù không nhảy cũng đã yếu ớt, nhưng vẫn cố gắng đứng vững. Bỗng nhiên anh cũng cười, khuôn mặt ấy trong đêm bình tĩnh và đẹp trai hệt như lần đầu tiên gặp.

Trương Tĩnh Thiền nói: “Tôi nhảy, đừng làm khó Lý Vi Ý.”

Hứa Dị liếc nhìn đồng hồ đeo tay: 1 phút 01 giây.

Hắn đột nhiên nhận ra điều gì đó, một ý nghĩ khó tin dấy lên trong lòng, mồ hôi lạnh lập tức phủ kín toàn thân. Hắn thấy Trương Tĩnh Thiền ngửa đầu ngã xuống dưới vách núi, hắn lập tức nổ súng bắn nhưng đã quá muộn, viên đạn bắn vào không khí.

Lý Vi Ý không biết từ lúc nào đã đứng dậy, đứng sau lưng hắn, cô khẽ nói: “Tôi đã chỉnh đồng hồ của anh chậm 1 phút, Hứa Dị, vĩnh biệt.”

Nhưng cái đồng hồ lớn trong trường… Ha, Hứa Dị hiểu ra, Chung Nghị.

Ngay trong khoảnh khắc này, tất cả mọi thứ trong tầm nhìn của Hứa Dị bắt đầu méo mó: dãy núi, con sông, sườn đồi, khẩu súng, không khí…

Như có một cái búa vô hình, “bộp…” đập mạnh vào trái tim của hắn; lại như có một tiếng chuông cổ uy nghiêm vang vọng khắp nơi, vọng trong tâm trí hắn.

Hứa Dị và Lý Vi Ý cùng lúc đột ngột ngã xuống đất.

Không, phải nói giờ đã là Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý.

Phía sau họ không xa, Chung Nghị là người đầu tiên chạy tới, còn nhanh hơn cả cảnh sát. Phía sau còn có Trương Mặc Vân, Lê Duẫn Mặc, Lê Kim Hùng, Đinh Trầm Mặc và tất cả mọi người.

Hai người nằm trên mặt đất từ từ ngồi dậy, đều xoa đầu nhìn người đối diện. Cậu thiếu niên và cô thiếu nữ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

Chung Nghị lao nhanh tới, quay lưng về phía cảnh sát, lấy ra miếng vải sạch đã chuẩn bị từ trước, lau sạch dấu vân tay trên súng, đá xuống vách núi, rồi dùng tay ra hiệu “suỵt” với hai người.

Đây là việc cuối cùng A Thiền dặn dò.

Thiếu niên Trương Tĩnh Thiền và thiếu nữ Lý Vi Ý mặt đầy nghi hoặc nhưng đều ngoan ngoãn không lên tiếng.

Dưới vách núi.

Ý thức của Hứa Dị hoàn toàn chìm vào bóng tối, nhưng trong khoảnh khắc mơ hồ hắn như thấy một vách núi, thấy mình rơi xuống. Hắn nhắm mắt, khóe miệng vô thức nhếch lên nở một nụ cười.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên lao ra từ bóng tối dưới vách núi, nhặt lấy khẩu súng rơi bên cạnh Hứa Dị.

Cảnh sát trên vách núi đã chạy tới, quát to với Trình Xuyên: “Bỏ súng xuống! Cảnh sát đây! Lập tức bỏ súng xuống!”

Nhưng Trình Xuyên tựa như người mất hồn, lẩm bẩm nói: “Tôi đã thấy rồi, tôi vừa thấy cậu ta đã giết tôi. Cậu ta vừa giết tôi, bắn ba phát! Cậu ta đã bắn ba phát! Mẹ kiếp!” Ông ta đột nhiên bóp cò, “Đoàng đoàng đoàng” ba phát đạn bắn vào xác Hứa Dị.

Cảnh sát trên vách núi đồng loạt nổ súng, Trình Xuyên ngã gục trong vũng máu.

Xa xa bên bờ sông, nhiều tàu cảnh sát thủy đã bao vây chiếc thuyền máy kia.

Trương Mặc Vân và Lê Kim Hùng dẫn theo vệ sĩ, vây quanh Trương Tĩnh Thiền; Chung Nghị và người của anh, cùng với Lê Duẫn Mặc đang bao quanh Lý Vi Ý. Hai nhóm người sát cánh bên nhau. Hai người thiếu niên thiếu nữ đứng cách đám đông, không hẹn mà cùng nhìn nhau. Hai người họ không biết gì cả nhưng dường như trong lòng lại hiểu điều gì đó. Nhìn mãi đến khi Lý Vi Ý đỏ mặt quay đầu đi, còn Trương Tĩnh Thiền vẫn nhìn chằm chằm cô.

Hai thi thể dưới vách núi nằm lặng lẽ trong gió, cảnh sát đang bao vây để khám nghiệm sơ bộ.

Đinh Trầm Mặc nhìn mọi thứ cuối cùng đã kết thúc, cuối cùng đã yên bình ở trước mắt. Ông thở dài một hơi, ngước nhìn bầu trời đêm dày đặc không một ngôi sao, ông mỉm cười.

Hai con người đó, hai người kiên cường bất khuất cuối cùng đã đạt được ý nguyện, cứu tất cả mọi người, bây giờ chắc đã trở về năm 2022 rồi.

Không, ông quay đầu nhìn thiếu niên và thiếu nữ đang lúng túng đuổi nhau bằng ánh mắt giữa đám đông. Ông bật cười.

Họ sẽ lớn lên trước mắt ông.

Khuôn mặt già nua như vỏ cây cằn cỗi của lão Đinh, tựa như nở ra một bông hoa.

(Đinh Mặc: Tôi giải thích thêm: Nếu Hứa Dị không có súng, ban đầu khi Chung Nghị lao đến, Trương Tĩnh Thiền đã thắng rồi. Việc chỉnh đồng hồ chậm 1 phút chỉ là phương án dự phòng của anh ấy, sau đó vừa đúng lúc dùng đến. Chung Nghị âm thầm dặn dò Lý Vi Ý.

Câu chuyện viết đến đây, cốt truyện đã kết thúc. Tôi quyết định viết thêm vài chương về chuyện của họ ở năm 2022. Cuộc sống thường ngày, mấy chương ngọt ngào. Các bạn cũng có thể coi chương này là kết thúc, phần sau coi như ngoại truyện.

Sau khi cập nhật xong vài chương ngọt ngào, sẽ có một ngoại truyện quan trọng, gọi là “Vòng lặp 0”. tôi tiến cử mọi người đều nên đọc, giải thích khởi nguồn ban đầu của toàn bộ câu chuyện và vòng lặp, câu chuyện mới thực sự hoàn chỉnh.)