A Thiền - Đinh Mặc

Chương 135: Cả đời thuận lợi (3)




Lưu Doanh đột nhiên đứng dậy, muốn đẩy Trương Tĩnh Thiền: “Cậu nói láo!” Nhưng cánh tay cô bị Trình Xuyên nắm chặt, ông ta lạnh lùng hỏi: “Những gì cậu ta nói có thật không? Hóa ra tôi và lão Trương đều làm thuê cho cô và tình nhân của cô? Chết tiệt.”

Trương Phượng Minh cũng biến sắc, vẻ mặt dữ tợn, định tát cô ta một cái nhưng bị Trương Tĩnh Thiền ngăn lại. Anh nói: “Dù sao cũng là chị tôi, chỉ cần chị ấy nhả tiền ra, chúng ta chia đều là được. Trước hết cứ trói chị ấy rồi bịt miệng lại, để chị ấy khỏi chạy trốn hoặc gọi người giúp.”

Lưu Doanh bị Trình Xuyên kìm chặt, cô ta liều mạng giãy giụa, hét lớn: “Các người điên rồi! Hắn lừa mấy người đấy! Hắn không phải Hứa Dị, hắn là Trương Tĩnh Thiền! Hắn là Trương Tĩnh Thiền!”

Trương Tĩnh Thiền ngạc nhiên nhìn cô. Trình Xuyên sửng sốt nhíu mày: “Cô đang nói linh tinh gì đấy?” Trương Phượng Minh đã tìm được dây thừng, trói chặt tay chân cô, nhét một cái khăn vào miệng rồi ném cô ta nằm trên mặt đất.

Lưu Doanh không thể cử động, hai mắt như muốn phun lửa, mặt tức đến tái mét.

Trương Phượng Minh hỏi: “Bây giờ làm thế nào?”

Trương Tĩnh Thiền nói: “Tôi sẽ thuyết phục chị ấy riêng.”

Trình Xuyên và Trương Phượng Minh không hề nghi ngờ. Dù sao nếu “Hứa Dị” muốn chiếm đoạt số tiền này thì không cần phải vạch trần trước mặt họ. “Hứa Dị” rõ ràng cũng cần hai người họ giúp mới có thể đấu lại chị gái.

Hai người rời khỏi nhà thi đấu, đi đến hang ngồi cùng với thuộc hạ. Ở đây chỉ còn lại Trương Tĩnh Thiền và Lưu Doanh.

Lưu Doanh ngồi dưới đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm anh. Trương Tĩnh Thiền lấy điện thoại dự phòng từ trên người cô ta, Lưu Doanh ra sức vùng vẫy nhưng vô ích. Trương Tĩnh Thiền mở xem vài số điện thoại liên lạc thường xuyên nhất, đọc qua tin nhắn đã xác định được số nào là của Hứa Dị. Anh chụp ảnh Lưu Doanh, rồi gọi điện thoại.



Hứa Dị tắm xong, thay bộ vest đứng trước gương thắt cà vạt, đeo đồng hồ. Hắn đi ra khỏi phòng ngủ, thấy người ở phòng ngoài đã đi, hắn chỉ mỉm cười.

Chuông điện thoại reo, hiển thị cuộc gọi từ Lưu Doanh. Hứa Dị lập tức nhấc máy: “Alo.”

Giọng đàn ông quen thuộc truyền đến: “Sếp Hứa, là tôi.”

Ánh mắt Hứa Dị bình tĩnh, hắn ngồi xuống và cúi đầu cười: “A Thiền giỏi thật.”

Trương Tĩnh Thiền lạnh lùng nói: “Không bằng anh! Chị gái anh vẫn còn sống, cha mẹ tôi sống chết chưa rõ! Đã xem ảnh chưa?”

Hứa Dị vuốt màn hình điện thoại lên thấy bức ảnh Lưu Doanh bị trói. Nhìn nền đất phía sau, Trương Tĩnh Thiền đã tìm ra nơi ẩn náu của họ.

Ngôi trường tiểu học nhỏ ở thị trấn nhỏ đó, chỉ có những đứa trẻ vùng quê và trẻ em bị bỏ rơi ở tại đây học tập. Một nơi bình thường, hoàn toàn không gây sự chú ý. Những năm qua Hứa Dị vẫn luôn tài trợ cho trường, hiệu trưởng coi hắn như ân nhân lớn. Nơi này lại gần bến cảng ven sông, luôn được Hứa Dị coi là nơi dự phòng. Lần này, Hứa Dị đưa cho hiệu trưởng một khoản tiền, chỉ cần ông ta giả câm giả điếc, không biết họ lén lút trốn ở núi sau trường. Khi có cảnh sát đến hỏi, hiệu trưởng đều lấy những đứa trẻ tội nghiệp ra che chắn, cảnh sát cũng không tiện quấy rầy hơn. Còn Lưu Doanh và những người khác thì trốn trong hang đá sau núi, thoát khỏi vài lần lục soát.

“Làm sao anh tìm được nơi đó?” Hứa Dị hỏi như đang tán gẫu với bạn bè.

“Sếp Hứa hơi coi thường người khác.” Giọng điệu bình tĩnh của Trương Tĩnh Thiền không giấu nổi ý thù hận, “Không phải anh muốn thay thế tôi sao? Một mình anh đến đây, không được mang theo bất kỳ ai. Trong vòng một giờ nếu anh không đến, tôi sẽ giết Lưu Doanh trước mặt mọi người, rồi báo cảnh sát. Anh đoán Trương Phượng Minh và Trình Xuyên sẽ khai ra bao nhiêu chuyện của anh? Bị họ chứng kiến anh tự tay giết chết chị gái, anh nghĩ sẽ bị phán chung thân hay tử hình ngay lập tức? Tôi đoán là vế sau.”

“Đừng đùa nữa A Thiền, anh sẽ giết người sao? Anh làm được không?” Hứa Dị vừa nói chuyện điện thoại vừa đi về phía phòng ngủ, mở ngăn kéo bí mật ở đầu giường lấy ra một khẩu súng, buộc chặt bao súng vào thắt lưng dưới áo vest.

Trương Tĩnh Thiền: “Anh đã dám làm Trương Tĩnh Thiền, tôi cũng dám làm Hứa Dị.”

Cuộc gọi bị ngắt.

Hứa Dị bước ra khỏi phòng, hai thuộc hạ dưới tầng đang xem tivi, nghe thấy tiếng bước chân lập tức đứng dậy ngẩng đầu, chờ đợi mệnh lệnh. Cửa phòng Lý Vi Ý đóng chặt.

Đêm khuya trên núi tĩnh lặng đến nỗi chỉ có tiếng gió, lạnh lẽo đến thấu xương. Hứa Dị đứng một mình như vậy một lúc, chậm rãi đi đến trước cửa phòng Lý Vi Ý.

Trương Tĩnh Thiền có Lưu Doanh làm con tin trong tay, không biết chừng còn có Đinh Trầm Mặc ở bên ngoài hỗ trợ. Một mình Trương Tĩnh Thiền không thể kiểm soát được nhiều người như vậy, Trương Phượng Minh và Trình Xuyên hai tên đầu lợn đó chắc đã bị Trương Tĩnh Thiền lừa, bao gồm cả bốn thuộc hạ ở bên ngoài cũng chưa kịp phản ứng.

Hứa Dị nghĩ đợi khi hai người đối đầu, những tên này chưa chắc đã đáng tin cậy. Như vậy bản thân có thể sẽ rơi vào thế bất lợi.

Nước cờ này của Trương Tĩnh Thiền đi rất tuyệt. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.

Trừ phi trong tay mình cũng có con tin.

Hứa Dị gõ cửa, không ai trả lời. Hắn lấy chìa khóa ra, mở cửa bị khóa trái bên trong nhưng không đẩy được vào. Hắn nói: “Tiểu Ý, làm vậy không có tác dụng gì.”

Giọng nói lạnh lùng của Lý Vi Ý truyền ra: “Anh muốn làm gì?”

Hứa Dị gọi hai thuộc hạ đến, nhanh chóng đẩy cửa ra, tủ bị đẩy sang một bên. Hắn vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ ở bên ngoài rồi đóng cửa phòng lại.

Lý Vi Ý ngồi trên ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể không nhìn thấy gì cả.

Hứa Dị ngồi xuống giường, hai tay đặt lên đùi, lại cúi đầu chỉnh lại ống tay áo sơ mi hơi xộc xệch vì đẩy cửa, chỉnh lại cà vạt và nói: “Tiểu Ý, anh phải đi một nơi, cho em sự lựa chọn cuối cùng: Nếu bây giờ em làm với anh một lần, anh sẽ không mang em đi theo. Em ở lại đây ngủ một giấc ngon, sáng mai thức dậy, mọi chuyện đều kết thúc.”

Cổ Lý Vi Ý thẳng tắp, cười hết sức mỉa mai: “Anh nằm mơ đi.”

Hứa Dị cởi áo vest ném xuống đất, một tay kéo cô nằm dưới thân hắn. Lý Vi Ý muốn giãy giụa, nhưng cô làm sao là đối thủ của một người đàn ông cao một mét tám mấy khỏe mạnh? Hắn giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, buộc cô phải ngẩng đầu lên, cơ thể đè lên cơ thể, chân đè lên chân. Hiếm khi thấy mắt hắn đỏ ngầu, trong mắt toàn là vẻ dữ tợn: “Không làm cũng được, nói yêu anh, nói em yêu Hứa Dị. Lý Vi Ý, rõ ràng em từng yêu anh!”

Lý Vi Ý không biết lấy sức lực từ đâu, một tay thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn,  tát “bốp” một tiếng vang dội vào mặt hắn. Cô điên cuồng hét lên: “Hứa Dị! Tại sao anh lại như vậy! Tại sao? Anh rõ ràng rất tốt, xuất sắc như vậy, mọi người đều thích anh, đều ngưỡng mộ anh! Tại sao anh lại đi con đường này, tại sao lại làm ra những chuyện như vậy? Cho dù đi con đường đúng đắn chậm một chút, những thứ anh muốn: thành công, tiền tài, địa vị, có gì anh không đạt được? Nhưng tại sao anh lại biến thành như này? Anh nhìn dáng vẻ bây giờ của mình xem! Anh có biết không… Tôi rất thất vọng về anh, A Thiền cũng rất thất vọng về anh, Trương Mặc Vân, Đinh Trầm Mặc… Tất cả mọi người đều thất vọng về anh! Bởi vì đáng lẽ anh có thể, đáng lẽ có thể…”

Nước mắt cô chảy xuống: “Anh có thể làm một người tốt, một người rất tốt. Người xuất chúng mà người bình thường như tôi không với tới được, tiền đồ rộng mở, làm được việc lớn, cả đời thuận lợi.”

Hứa Dị giữ nguyên tư thế bất động, nhìn chằm chằm vào cô, cuối cùng mắt hắn cũng đẫm lệ. Hắn đột nhiên buông cô ra đứng dậy, quay lưng về phía cô, chỉnh lại áo vest và cà vạt. Sau đó hắn nhanh chóng rút một tờ giấy ở đầu giường, lau nước mắt.

Lý Vi Ý im lặng ngồi dậy.

Hắn gọi thuộc hạ vào, dùng dây thừng trói chặt tay chân cô, khiến cô chỉ có thể di chuyển từng bước nhỏ. Hắn đã xuống dưới tầng. Khi thuộc hạ đưa cô ra khỏi nhà, hắn đã ngồi vào vị trí lái xe.

Lý Vi Ý bị thuộc hạ đẩy vào ghế phụ, trên mặt Hứa Dị đã không còn bất kỳ biểu cảm nào, tựa như người vừa rơi nước mắt ban nãy không phải là hắn. Hắn thắt dây an toàn cho cô, rồi lái xe xuống núi.

Lý Vi Ý hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

Hứa Dị nhìn về phía trước, đáp: “Đi giải quyết dứt điểm với Trương Tĩnh Thiền. Lưu Doanh đang trong tay anh ta, anh lấy em đổi lấy chị ấy, sẽ không làm em bị thương.”

Lái thêm một lúc, hắn nói: “Đêm nay anh và Trương Tĩnh Thiền, chắc chắn sẽ có một người phải chết. Nếu anh có thể sống sót, sau ngày mai sẽ không tới tìm em. Sau này em sống cuộc sống tự do, anh mong em bình yên, cả đời thuận lợi.”