A Thiền - Đinh Mặc

Chương 132: Người tiến kẻ lùi (2)




Hứa Dị chỉ có thể chuẩn bị lùi một bước tiến hai bước.

Mặc dù có vệ sĩ bên cạnh, xung quanh cũng toàn là cảnh sát, hắn vẫn phải chuẩn bị đề phòng đối thủ quyết đánh đến cùng để kiểm soát tình hình. Suy cho cùng Trương Tĩnh Thiền cũng không phải người dễ đối phó, chắc chắn anh ta có người giúp đỡ, không chỉ là một người.

Hứa Dị bảo một vệ sĩ giả làm mình ở lại biệt thự, còn bản thân thay đồ vệ sĩ và lái xe rời đi. Cảnh sát chỉ bảo vệ chứ không phải giám sát hắn, nên chuyện này rất dễ dàng. Trên đường có hai người thật sự là thuộc hạ của họ do Lưu Doanh sắp xếp lên xe.

Hứa Dị bảo người lái xe đến dưới chỗ Lý Vi Ý ở.

Chẳng mấy chốc, vệ sĩ đã đưa cô xuống.

Lý Vi Ý nở nụ cười vui vẻ, ánh mắt quan tâm như đang nhìn người yêu: “A Thiền, tìm em có chuyện gì? Cô chú… đã ổn chưa?”

Hứa Dị nắm tay Lý Vi Ý rồi vuốt tóc mai cô, anh thấy cổ cô trong chốc lát căng lên nhưng nụ cười lại càng đáng yêu. Hứa Dị cũng cười, mở cửa xe nói: “Bố mẹ vẫn ổn, lên xe anh đưa em đi một nơi.”

Thật ra chân của Lý Vi Ý đã mềm nhũn, nhưng cô vẫn bước nhanh lên xe, hai người ngồi ở hàng sau. Cô hỏi: “Đi đâu vậy?”

Hứa Dị vẫn nắm tay cô, tựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại, động tác này rất giống Trương Tĩnh Thiền. Hắn nói: “Mấy ngày nay anh rất mệt mỏi, áp lực cũng rất lớn. Chuyện của bố mẹ và việc bắt Hứa Dị và đồng bọn, đều chỉ có thể chờ đợi kết quả, anh đã không làm được gì nữa. Nên anh muốn đến một nơi yên tĩnh đợi qua hết ngày hôm nay. Anh muốn có em ở bên cạnh, qua 12 giờ đêm chúng ta cùng nhau quay về.”

Lý Vi Ý nghe mà khiếp sợ, cô vừa không chắc lời hắn là đang thăm dò hay chỉ đóng vai, cũng không biết trong lòng hắn đang toan tính điều gì. Nhưng cô không có lựa chọn, vì vậy cô dịu dàng nói: “A Thiền, anh đi đâu, em đều đi cùng anh.”

Bàn tay hắn đột nhiên siết chặt: “Được, em nói phải giữ lời.”



Đây là một con phố cũ hẻo lánh, xung quanh đang bị giải tỏa. Hai bên đường chỉ lác đác vài ngôi nhà còn sáng đèn.

Trương Phượng Minh đang trốn trong một căn nhà cũ gần như đổ nát. Mấy ngày nay ông ta chỉ ăn mì gói, quần áo trên người cũng bẩn thỉu, hôi thối. Thỉnh thoảng có cảnh sát đi qua đều khiến ông ta hoảng sợ, toát mồ hôi lạnh, phải trốn sâu vào trong căn nhà đổ nát không dám động đậy.

Bây giờ ông ta vô cùng hối hận, đêm qua nghe lời xúi giục của Lưu Doanh trên giường, lại uống nhiều rượu, đầu óc choáng váng chạy ra khỏi nơi ẩn náu an toàn của bọn họ, đi tìm Trương Mặc Vân báo thù. Ông ta thực sự căm hận người em trai này đến tận xương tủy, chỉ vì muốn lấy thêm ít tiền, Trương Mặc Vân lại giàu có như thế mà không nể tình anh em. Họ từng ở chung bụng mẹ bò ra đấy!

Kết quả ông ta lẻn vào biệt thự còn chưa kịp gặp Trương Mặc Vân, đã thấy đèn cảnh sát nhấp nháy trên đường gần đó, ông ta tỉnh rượu hơn nửa nhanh chóng bỏ chạy.

Nhưng cảnh sát đuổi theo phía sau, làm ông ta bỏ chạy như một con chó hoang. Ông ta khó khăn lắm mới trốn được vào nơi ẩn nấp do Lưu Doanh sắp xếp nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội quay về nơi ẩn náu an toàn. Lưu Doanh nói tối nay sẽ sắp xếp người tiếp ứng nhưng trong lòng ông ta vẫn hoảng sợ.

Tàu đi Giang Thành tối nay sẽ đến.

Đến Giang Thành họ mới có thể dùng hộ chiếu giả để lên máy bay trốn ra nước ngoài vào ngày kia.

Trương Phượng Minh càng nghĩ càng thấy chuyện đêm qua không ổn, hai chị em kia không có ý tốt. Hơn nữa, từ sáng hôm qua Hứa Dị đột ngột rời khỏi Phúc Thụy Đạt, đã không thấy xuất hiện nữa, mọi chuyện đều thông qua Lưu Doanh sắp xếp cho mọi người.

Mẹ kiếp, Trương Phượng Minh đỏ mắt căm hận nghĩ, nếu chúng dám bỏ rơi ông ta, ông ta có chết cũng phải cắn miếng thịt trên người bọn chúng.



Trương Phượng Minh hoàn toàn không biết rằng, đêm qua không lâu sau khi ông ta trốn khỏi biệt thự, đã bị người của Đinh Trầm Mặc theo dõi sát sao, theo đến tận đây. Ông ta cũng không biết, dưới lầu cách chỗ ông ta không xa có một chiếc xe con không nổi bật đang đỗ ở đó. Xung quanh tối đen như mực, đèn xe tắt hết, trong xe có hai người.

Hai bên lông mày Đinh Trầm Mặc nhíu chặt như sắp chạm vào nhau: “Bây giờ tôi cử người lên bắt ông ta, ép hỏi cho ra nơi ẩn náu của chúng, không cần cậu phải mạo hiểm.”

Trương Tĩnh Thiền ngồi ở ghế phụ, im lặng như một cây thông cô độc, anh nói: “Chỉ còn vài tiếng nữa là đến 12 giờ, nếu ông ta cứng đầu không khai ra thì sao? Cho dù ông hỏi được địa điểm, bắt được ba kẻ kia thì Hứa Dị vẫn sẽ không tổn thất gì. Nếu hắn gấp rút quá nhảy lầu lúc 12 giờ, tôi đợi chết thôi sao?”

Mặt Đinh Trầm Mặc biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ tôi sẽ đi bắt Hứa Dị! Nhốt hắn đến 12 giờ, đợi hai người hoàn thành việc hoán đổi. Sau này có trách nhiệm gì tôi sẽ gánh!”

Trương Tĩnh Thiền cười nói: “Lão Đinh, ông đã sống trong sạch cả đời. Nếu cuối cùng vì giúp tôi mà bị dính vết nhơ, phải từ bỏ bộ cảnh phục này, tôi không chịu nổi. Huống chi, cách chúng ta có thể nghĩ ra, chẳng lẽ Hứa Dị không nghĩ ra được sao? Bây giờ ông muốn bắt hắn, thì có tìm được hắn không?”

Đinh Trầm Mặc giật mình, lập tức gọi điện cho đồng nghiệp đang làm nhiệm vụ gần biệt thự nhà Trương. Không lâu sau, ông nhận được tin Hứa Dị không có ở biệt thự, điện thoại tắt máy, không thể định vị, không rõ hắn đã đi đâu.

Đinh Trầm Mặc tức giận nói: “Tên này trốn giỏi thật! Mẹ kiếp, tên xảo trá!”

Trương Tĩnh Thiền trong gương mặt tuấn tú của Hứa Dị nhưng tư thế, khí chất khác hắn hoản toàn. Khuỷu tay anh tựa vào cửa sổ xe, ngón cái và ngón trỏ xoa cằm, nói: “Xem ra Hứa Dị quyết định lùi một bước để tiến hai bước. Đối với hắn, đây không phải là lựa chọn tốt nhất. Hắn rụt cổ thì tôi chỉ có thể chủ động. Nếu việc hắn muốn làm nhất là giết tôi, vậy tôi sẽ đến trước mặt hắn.”

“Trương Phượng Minh có biết tôi và Hứa Dị hoán đổi hay không, tôi lên nói thử vài câu là biết. Tuy nhiên, tôi nghĩ ông ta không biết. Hiện giờ Hứa Dị muốn bảo vệ chúng, chỉ vì mấy người đó là đồng phạm, trong tay chúng nắm nhược điểm của hắn. Người ở trong cơ thể tôi bây giờ là Hứa Dị 34 tuổi, hắn ta muốn thay thế tôi để sống tiếp, làm sao hắn có thể để mấy người kia nắm được nhược điểm? Vậy nên hắn ta nhất định sẽ không nói sự thật cho Trương Phượng Minh và Trình Xuyên. Điều này tạo cho tôi cơ hội thừa nước đục thả câu, chỉ có tôi mới có cơ hội như vậy.”

Đinh Trầm Mặc nặng nề thở dài, cuối cùng bị anh thuyết phục. Ông không thể không thừa nhận, kế hoạch của Trương Tĩnh Thiền dưới con mắt của một cảnh sát già như ông, rất linh hoạt và can đảm… nếu không bàn đến việc Trương Tĩnh Thiền không phải là cảnh sát. Đinh Trầm Mặc xụ mặt nói: “Tôi sẽ lập tức cho người đi tìm Hứa Dị, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Tôi sẽ bắt người với danh nghĩa bảo vệ hắn, cùng lắm thì tôi không cần tiền lương hưu nữa! Cậu nhất định phải giấu kỹ thiết bị định vị và nghe lén, dụ Trương Phượng Minh đưa cậu đến nơi ẩn náu của chúng. Nếu có thể dẫn dụ rồi khống chế được Hứa Dị là tốt nhất, nếu không được thì đừng miễn cưỡng. Đúng 12 giờ, cho dù tiến triển của cậu như thế nào, chúng tôi đều sẽ lập tức thực hiện bắt giữ. Một khi phát hiện cậu gặp nguy hiểm, dù chưa đến 12 giờ chúng tôi cũng sẽ hành động ngay lập tức.”