A Thiền - Đinh Mặc

Chương 130: Mưu tính của đàn ông (2)




“Lúc nhận ra Hứa Dị muốn thay thế, anh chỉ có thể trốn khỏi sự truy bắt của cảnh sát, sau đấy mới làm những việc khác. Quyền lực của Đinh Trầm Mặc có hạn, chỉ có thể âm thầm tạo chút thuận lợi cho anh.”

“Nhưng em vẫn không hiểu.” Lý Vi Ý nói, “Hắn làm vậy để làm gì, 12 giờ đêm mai hai người sẽ hoán đổi lại. Hắn tiễn anh vào tù, chẳng phải là tự đưa bản thân vào tù sao?”

Đường nét bên mặt Trương Tĩnh Thiền hơi căng, đôi mắt đen láy tựa như tia sáng lấp lánh trong vực sâu. Lý Vi Ý cảm thấy tim mình đập mạnh, nghi ngờ trước đó của cô lẽ nào là sự thật…

“Hắn biết anh nhất định sẽ không để mình vào tù.”

“Tại sao?” Đây cũng là điều Lý Vi Ý không hiểu được. Nếu Trương Tĩnh Thiền lấy thân phận “Hứa Dị” đi tự thú với cảnh sát, chẳng phải sau ba ngày Hứa Dị sẽ ở trong tù sao?

“Nếu anh vào tù thì những ngày này, Hứa Dị muốn làm gì đều làm được, không ai ngăn cản, không ai nghi ngờ. Đối phó với đối thủ như hắn, anh tuyệt đối không thể rơi vào tình thế hoàn toàn bị động. Hắn hoàn toàn có thể khiến cả gia đình chúng ta không thể trở mình được. Hắn có cách để tất cả tội phạm trốn ra nước ngoài, thậm chí khiến em không nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa. Anh không thể mạo hiểm chấp nhận hậu quả như vậy, mà Hứa Dị cũng hiểu rõ điều này.”

Lý Vi Ý lúc này mới nhận ra mình đã nghĩ quá đơn giản, cô sợ hãi nói: “Vậy nên anh chỉ có thể chịu đựng ba ngày này, cũng phải cố gắng bảo vệ tất cả chúng ta, cho đến thời khắc hoán đổi đêm mai phải không?”

Trương Tĩnh Thiền nói: “Đây là kết quả anh mong muốn. Nhưng Hứa Dị cũng hiểu rõ điều này, nên hắn sẽ không để anh thực hiện.”

“…Ý anh là gì?”

Trương Tĩnh Thiền nhìn bãi đỗ xe tĩnh lặng bên ngoài, nói: “Những ngày này, ngoài cảnh sát ra, còn có một nhóm người đang truy lùng anh. Ba người kia mặc dù bị truy nã, nhưng những tên côn đồ trong tay Lưu Doanh trước đây, cảnh sát vẫn chưa kịp để ý đến. Nếu anh rơi vào tay chúng, chính là rơi vào tay Hứa Dị.”

Lý Vi Ý: “Vậy… sẽ như thế nào?”

Trương Tĩnh Thiền đan tay anh vào mười ngón tay cô, đặt lên ngực mình và nói: “Đối với Hứa Dị, kết quả tốt nhất là tìm được anh rồi giết anh trước 12 giờ đêm mai. Như vậy thì linh hồn anh và thân xác Hứa Dị sẽ chết.”

Nước mắt Lý Vi Ý chảy xuống.

Còn lại sẽ là linh hồn Hứa Dị và thân xác Trương Tĩnh Thiền.

Như vậy họ sẽ vĩnh viễn không thể hoán đổi lại được nữa.

Hóa ra đây mới là mục đích cuối cùng của Hứa Dị.

Trương Tĩnh Thiền nắm tay cô muốn an ủi nhưng cô vẫn sợ khóc nức nở, anh thở dài, lau nước mắt cho cô và nói: “Thế nên hôm nay anh mới không muốn gặp em, chỉ sợ em lo lắng. Anh đâu phải đầu gỗ mà đợi hắn đến giết. Hơn nữa còn có nhiều người giúp anh. Lúc bắt đầu vòng lặp này, tình cảnh của anh khá chật vật. Nhưng đến bây giờ được cái này mất cái kia, tình thế của ai có lợi hơn thì chưa biết được. Hắn không biết về sự tồn tại của bản bằng chứng thứ ba, nên dù thế nào cũng không ngờ đến anh có Đinh Trầm Mặc âm thầm hỗ trợ. Hắn tưởng mình đang đánh phủ đầu, làm sao biết được chúng ta cũng đang chờ đợi cơ hội?”

Lý Vi Ý đặt cả hai tay vào lòng bàn tay anh, như thể làm như vậy mới có cảm giác an toàn hơn, cô hỏi: “Anh vừa nói đây là kết quả tốt nhất đối với hắn ta. Vậy kết quả tốt thứ hai là gì?”

Lần này thời gian Trương Tĩnh Thiền lặng im lâu hơn, một lúc sau anh mới trả lời: “Kết quả tốt thứ hai là hắn không thể giết anh trước 12 giờ, hoặc anh đã bị cảnh sát bắt rồi. Nếu anh là hắn thì sẽ chọn nhảy lầu đúng 12 giờ đêm mai, vài giây sau đó mới chạm đất. Như vậy hắn vẫn có thể giết được anh.”

Lý Vi Ý đỏ mắt tức giận: “Hắn giết anh có lợi gì? Hắn hoán đổi lại vẫn phải đi tù!”

Trương Tĩnh Thiền khẽ nhếch khóe miệng, nói: “Có nhiều cách để giảm tội hoặc thoát tội. Chẳng hạn như hắn ta lấy tư cách “Trương Tĩnh Thiền” để lại một bức thư nhận tội, nói rằng chủ mưu tham ô tài sản Phúc Minh và mưu sát bố mẹ là mình, bởi vì căm thù bố mình – mối quan hệ của anh với bố trước giờ vẫn không tốt, điều này ai cũng biết. Mặc dù không hợp lý, nhưng chỉ cần hắn tiết lộ đủ nhiều chi tiết phạm tội mà thậm chí cảnh sát không biết trong thư nhận tội, lại được chứng thực là tự sát, thì Trương Tĩnh Thiền rất có thể trở thành chủ mưu của hàng loạt vụ án. Hoặc là hắn đã bàn bạc với Lưu Doanh, để cô ta gánh phần lớn tội, hắn cũng không cần phải đi tù mấy năm. Về điểm này, anh không bằng hắn. Hắn có thể chọn liều mạng nhảy lầu, kết quả tệ nhất là anh cũng nhảy lầu cùng chết với hắn. Nhưng anh không thể để hắn đi đến bước đó, bởi vì anh không muốn chết cùng hắn.”

Lý Vi Ý hơi hé miệng.

Lúc này cô mới hiểu sơ bộ tình hình chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, hai người đàn ông đã đấu trí nhiều lần.

Nếu nói lần vào năm 2022 lúc trước khi xuyên không, Trương Tĩnh Thiền là người thực vật hai bàn tay trắng, chỉ có thể nhờ vào lực lượng cảnh sát, lọt vào chút kẽ hở từ tay Hứa Dị để giải cứu cô.

Thì lần này mới là cuộc giao đấu trực diện thực sự đầu tiên giữa hai người. Kể từ khoảnh khắc tỉnh lại, cả hai đã bắt đầu tính toán lẫn nhau. Cả hai ngang tài ngang sức, đều có nhiều đắn đó và cũng đều bị đối phương uy hiếp thân xác. Nhưng dưới điều kiện bị hạn chế khắp nơi, họ vẫn dự tính và suy đoán từng ý đồ của đối phương, phòng thủ nhanh chóng, thậm chí còn phản công. Họ bình tĩnh che giấu mục đích cuối của mình cho đến cuối cùng.

Nếu đổi lại là cô đấu trí với bộ óc của hai người này, mưu đồ tầng tầng lớp lớp, chỉ e là cô vừa đối đầu đã bị chơi chết.

Nhưng cô vẫn không nhịn được nói ra một cách đơn giản và thô bạo hơn mà mình nghĩ ra: “Không thể để Đinh Trầm Mặc khống chế hắn đến 12 giờ đêm mai, rồi hoàn thành việc hoán đổi sao?”

Trương Tĩnh Thiền khẽ cười nhạt, hỏi: “Hai ngày nay em có xem tin tức không?”

“Em không.”

“Phúc Minh trả hết nợ tương đương với việc giải quyết được khủng hoảng lớn kinh tế của cả thành phố, lập được công lớn. Sáng nay, lãnh đạo thành phố còn gặp và chào hỏi hắn. Hắn ra vào đều có mấy vệ sĩ đi theo, Đinh Trầm Mặc cũng không có cách nào, ông ấy ra mệnh lệnh như vậy cũng không ai nghe.”

Lý Vi Ý thất vọng: “Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy anh định làm thế nào?”

Nhưng Trương Tĩnh Thiền không trả lời câu hỏi của cô: “Năm 2022, Hứa Dị trong tình thế thuận buồm xuôi gió như vậy, vẫn còn xây dựng căn phòng bí mật cho mình. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, bây giờ là năm 2014, mấy năm nay hắn làm nhiều chuyện phạm pháp nghiêm trọng, em đoán xem hắn có sẵn đường lui cho mình và đồng bọn không? Đó là lý do tại sao hai ngày này, cảnh sát truy lùng nhưng vẫn chưa bắt được chúng. Anh đoán chúng chắc chắn có một nơi ẩn náu bí mật và đang chờ đợi cơ hội trốn ra nước ngoài.

Hứa Dị muốn giết anh. Phòng thủ tốt nhất là tấn công, anh cũng muốn trước 12 giờ đêm mai tìm ra nơi đó để gặp hắn, khống chế hắn rồi hoán đổi lại, cuối cùng hốt gọn bọn chúng. Hắn muốn đuổi giết tận cùng, chúng ta muốn gậy ông đập lưng ông. Bây giờ chúng ta chỉ cần thời cơ.”

Lý Vi Ý về cơ bản đã hiểu, cô không hỏi sâu hơn vì cô vẫn quyết định nói ra chuyện của vợ chồng Trương Mặc Vân. Họ đang trong phòng ICU, sống chết chưa rõ. Cho dù cô có không nỡ nhưng Trương Tĩnh Thiền có quyền được biết.

“Anh biết bố mẹ mình bị đầu độc không? Người được camera giám sát ghi lại rất có thể là Trương Phượng Minh. Ông ta mặc áo sơ mi đen và quần tây giống như anh hôm nay, muốn đổ tội cho anh. Hai người họ… vẫn đang hôn mê, chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm.”

Trương Tĩnh Thiền nhìn cô: “Thực ra anh…”

Từ lối vào bãi đỗ xe phía trước bỗng có tiếng bước chân hỗn loạn cùng với ánh đèn pin, có người quát: “Ai đang ở đó?” Chung Nghị đang đứng canh gác bên ngoài xe nhanh chóng vứt điếu thuốc, lên ghế lái: “Đi thôi! Vi Ý, em…”

Lý Vi Ý quả quyết mở cửa xuống xe: “Em về đây, nếu các anh có kế hoạch gì thì đừng để hắn phát hiện. Em sẽ tiếp tục ở lại đó, để không lộ sơ hở.”

Vừa bước xuống đất, tay cô lại bị nắm chặt. Trương Tĩnh Thiền ngước nhìn cô, Lý Vi Ý nghiêng cúi xuống, mặt cô chỉ cách anh vài centimet thì dừng lại. Lúc đó anh cũng nghiêng đầu né tránh. Giây tiếp theo, anh lại đưa tay giữ gáy cô, mắt cô trong sáng đen láy, mắt anh sâu thẳm mờ mịt.

Anh buông tay ra, cô nhanh chóng quay lại tầng trên, Chung Nghị đạp ga phi ra khỏi bãi đỗ xe.

Lý Vi Ý quay lại tầng trên, trực tiếp gõ cửa. Hai vệ sĩ mở cửa thấy cô thì trợn tròn mắt. Lý Vi Ý hét lớn: “Chị ơi, em về rồi, chị đi đi.”

Cô ngồi xuống ghế xô pha nói với họ: “Thật ra tôi chỉ xuống dưới đi dạo một vòng, mấy ngày nay thật sự làm tôi khó chịu quá. Chuyện nhỏ thế này, các anh có thể nói với Trương Tĩnh Thiền, nhưng mà anh ấy nhiều lắm cũng chỉ mắng tôi vài câu, sau đó còn phải dỗ tôi. Còn các anh chắc chắn sẽ bị mất việc, tùy các anh thôi.”

“…”

“Tôi vào phòng nghỉ ngơi đây, à ngày mai còn mượn điện thoại của các anh để tán gẫu với chị tôi nữa nhé.”