A Thiền - Đinh Mặc

Chương 129: Mưu tính của đàn ông (1)




Thời gian quay trở lại sáng hôm trước.

Khi Trương Tĩnh Thiền tỉnh dậy, anh nhận ra mình đang ở một nơi quen thuộc: văn phòng của nhà máy Phúc Thụy Đạt. Anh mặc bộ vest màu xám đậm, đầu gối lên một cánh tay.

Lưu Doanh mặc bộ vest váy màu xanh lam tiến đến gần anh: “A Lan, sao lại ngủ ở đây? Có bị cảm không?”

Trương Tĩnh Thiền từ từ ngồi thẳng dậy, nói: “Không sao, tối qua ngủ không ngon.”

Lưu Doanh đặt một tách trà trước mặt anh, rồi ngồi xuống bên cạnh nói: “Họ sắp đến rồi.”

Trương Tĩnh Thiền cúi đầu uống trà, Lưu Doanh nhìn “em trai” với ánh mắt dịu dàng: “Vẫn là em thông minh, hôm qua hai người họ đi tìm ông chủ Trương quỳ xuống nhận tội, vậy mà ông chủ Trương thực sự tin và không nộp bằng chứng trong tay. Chỉ là chị vẫn không nỡ làm chuyện tối nay. Thật sự phải làm tuyệt tình như vậy sao? Đó là mấy mạng người, nếu cảnh sát điều tra ra thì phải làm sao?”

Trương Tĩnh Thiền đẩy cặp kính trên sống mũi, độ cận của Hứa Dị không cao, chỉ khoảng 1,5 độ. Trương Tĩnh Thiền dứt khoát tháo kính đặt lên bàn, xoa xoa xương mày và nói: “Em tự có chừng mực.”

Lưu Doanh không nói gì nữa, chỉ thấy hôm nay “em trai” đặc biệt ít nói, có lẽ là những ngày này hao công tốn sức suy nghĩ cho cục diện, không nghỉ ngơi tốt.

Cô ta không nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Trương Tĩnh Thiền dưới bàn tay. Chỉ trong chốc lát, trong đầu anh đã nảy sinh nhiều ý nghĩ, anh quyết định lập tức gọi điện cho Lý Vi Ý.

Chỉ cần một cuộc điện thoại, anh có thể phán đoán được người bên kia có phải là Lý Vi Ý thật hay không.

Tuy nhiên, đúng lúc này Trương Phượng Minh và Trình Xuyên hừng hực bước vào, ánh mắt Trình Xuyên như diều hâu nhìn anh chằm chằm: “Chuyện tối nay đã chuẩn bị xong chưa? Tuyệt đối không được xảy ra sơ suất gì, nếu không chúng ta đều đi đời!”

Trương Tĩnh Thiền nhìn chằm chằm ông ta, không thấy biểu hiện bất thường nào.

Đối với nhóm bốn người, không có chuyện nào cấp bách và quan trọng hơn chuyện tối nay. Nếu Trương Tĩnh Thiền lúc này tránh đi để gọi điện, chắc chắn sẽ khiến chúng nghi ngờ.

Trương Tĩnh Thiền đặt điện thoại xuống, nói: “Tôi đã làm việc thì mọi người yên tâm. Bên phía Lưu Quế Chi và Lý Nghị Lâm đều đã sắp xếp xong.”

Lưu Doanh đương nhiên đứng về phía em trai, oán trách nhìn họ một cái: “Nước cờ Lý Nghị Lâm này, A Lan đã sắp đặt từ sớm rồi, chu đáo hơn cả chúng ta nghĩ nhiều, còn gì mà không yên tâm? Chỉ cần qua đêm nay, mọi người chia tiền xong rồi đường ai nấy đi. Sau này không liên quan gì đến Phúc Minh nữa.”

Bốn người lại bàn bạc thêm một số chi tiết hành động tối nay. Một lúc sau, Trương Tĩnh Thiền đứng dậy nói: “Cũng gần xong rồi, mọi người nghĩ xem còn để sót gì không, tôi đi vệ sinh hút điếu thuốc.”

Ba người kia đều không để ý.

Đúng lúc Trương Tĩnh Thiền bước ra cửa thì điện thoại của Lưu Doanh đổ chuông, cô ta nhìn số điện thoại, sắc mặt thay đổi rồi nhận máy: “Alo.” Không biết đối phương nói gì, sắc mặt cô càng lúc càng nghiêm trọng, ngẩng đầu nhìn về phía “em trai” vừa rời đi.

Trương Tĩnh Thiền vừa ra khỏi cổng liền lấy điện thoại ra, gọi cho Lý Vi Ý. Điện thoại đổ chuông bảy tám tiếng mà đối phương vẫn không bắt máy. Trương Tĩnh Thiền định gọi lại, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, anh vừa quay đầu lại, đã thấy mấy công nhân cầm gậy sắt chạy ra từ nhà máy bên cạnh.

Trương Tĩnh Thiền lập tức bỏ chạy.

Giọng Lưu Doanh vang lên phía sau: “Bắt lấy hắn!”

Lần trước đột nhập nhà máy ban đêm, Hứa Dị không lộ mặt, những công nhân côn đồ kia đều nghe lời Lưu Doanh. Trương Tĩnh Thiền hiểu ra phong cách quen thuộc của Hứa Dị là ẩn mình phía sau, Lưu Doanh mới thực sự là người có tiếng nói ở Phúc Thụy Đạt. Vậy nên bây giờ Lưu Doanh bảo công nhân bắt “em trai” thì bọn chúng tuyệt đối nghe lời. Còn Trương Phượng Minh và Trình Xuyên chỉ e là vẫn chưa hiểu rõ tình hình.

Trương Tĩnh Thiền đoán nhất định là Hứa Dị đã báo tin cho chị gái. Lưu Doanh người phụ này này quả thực rất quyết đoán.



“Vậy anh đã thoát ra bằng cách nào?” Lý Vi Ý nghe mà căng thẳng muốn chết.

“May mà xe của Hứa Dị đỗ không xa, anh lái xe chạy đi nhưng mà lúc giữa đường bị hai công nhân chặn lại thì làm rơi mất điện thoại.”

Hèn chi sau đó cô gọi lại mà không ai nghe máy.

“Anh có bị thương không?”

Trương Tĩnh Thiền cúi đầu xuống xắn một tay áo lên, cho cô xem cổ tay trắng trẻo gầy gò, một vết thương thâm tím sưng to.

Thảo nào anh làm rơi điện thoại.

Lý Vi Ý nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay anh tránh vết thương, cúi đầu thổi phù phù. Hành động ngây thơ như vậy nhưng cô lại nghiêm túc làm, anh cũng nhìn một cách nghiêm túc.

“Sau đó thì sao?”

“Lúc đó anh vẫn chưa nghĩ ra Hứa Dị định thay thế anh. Việc đầu tiên anh làm là đến sân nhà em đào ra bằng chứng thứ ba.”

Lý Vi Ý giật mình, mắt sáng lên: “Anh định…”

Trương Tĩnh Thiền cuối cùng cũng không nhịn được, vuốt vuốt phần gáy mềm mại của cô và nói: “Cho dù hiện tại anh có thân phận gì, hay Hứa Dị muốn làm điều gì, chỉ cần giao bằng chứng cho cảnh sát, bọn chúng sẽ không trốn thoát được.”

Trong lòng Lý Vi Ý xúc động.

Lựa chọn của Trương Tĩnh Thiền hoàn toàn giống với lựa chọn mà Hứa Dị đã dự đoán sau khi giả trang thành anh. Cả hai đều giao bằng chứng cho một mình Đinh Trầm Mặc.

Chỉ là, Hứa Dị không ngờ đến sự tồn tại của bằng chứng thứ ba.

Cô thở dài nói: “Hắn với anh quả thật là tâm linh tương thông.”

Trương Tĩnh Thiền nhéo nhẹ gáy cô, Lý Vi Ý chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của anh, lúc này cô mới ngậm miệng.

“Lão Đinh tin anh không?”

“Lúc đầu ông ấy bán tín bán nghi. Nhưng Hứa Dị đã làm một việc thừa thãi.” Trương Tĩnh Thiền cười nhạt hàm ý mỉa mai, “Hắn đã xóa đi một số nội dung bất lợi nhất cho bản thân trong bằng chứng.”

Lý Vi Ý sửng sốt, sau đó toàn thân lạnh toát.

Cô nhớ lại hôm qua ở biệt thự, trong thời gian chờ Đinh Trầm Mặc và những người khác đến, “Trương Tĩnh Thiền” kia bảo cô đi khuyên Ngô Hinh Tuệ. Sau đó cô cũng tưởng hắn chỉ muốn diễn giống Trương Tĩnh Thiền hơn, để lấy lòng tin của tất cả mọi người. Cô còn nhớ khi mình đi lên lại tầng trên, thấy người đó tự tay đưa USB cho Đinh Trầm Mặc.

Nếu hắn đánh lạc hướng được cô, đương nhiên cũng có thể đánh lạc hướng được Trương Mặc Vân

“May mà…” Lý Vi Ý lẩm bẩm nói, “Hắn thật đáng sợ…”

May mà Trương Mặc Vân đã chuẩn bị bản bằng chứng thứ ba, may mà cô không nhắc đến bằng chứng này với người đó.

Cũng may mắn là Trương Tĩnh Thiền đã đưa ra lựa chọn then chốt mà kiên định như vậy – đó là nộp bằng chứng.

Cô chưa kịp nói, nhưng Trương Tĩnh Thiền lại hiểu tất cả những lời cô định nói, anh lại vuốt tóc con của cô, nói: “Em đã biểu hiện rất tốt, nếu hắn lấy được thêm thông tin từ em, anh sẽ càng ở thế bị động. Em phát hiện ra hắn có điểm bất thường từ khi nào?”

“Ngay từ cái nhìn đầu tiên em đã thấy có gì đó không ổn, bắt đầu nghi ngờ hắn là từ sau khi đến căn hộ này. Vậy nên chính vì hắn đã xóa đi một phần bằng chứng, nên khi so sánh hai bản lão Đinh mới tin anh là Trương Tĩnh Thiền?”

Hóa ra là như vậy.

Khi cô gặp Đinh Trầm Mặc lần đầu ở nhà Trương, cảm thấy ông ấy rất kỳ lạ. Đinh Trầm Mặc cầm USB nhìn đi nhìn lại… Bởi vì lúc đó ông ấy vừa nhận được một bản bằng chứng từ Trương Tĩnh Thiền, thông báo về chuyến xuyên không và hoán đổi linh hồn khó thể tưởng tượng nổi. Kết quả “Trương Tĩnh Thiền” kia cũng đưa cho ông ấy một bản bằng chứng tương tự. Đinh Trầm Mặc lúc đó mà không rối loạn mới là lạ!

Nhưng Đinh Trầm Mặc chỉ cần nhìn thấy sự khác biệt trong bằng chứng là hiểu ai mới là thật.

Đúng thật không có chuyện gì là ngẫu nhiên, Hứa Dị lợn lành chữa lợn què.

Trương Tĩnh Thiền gật đầu: “Thực ra lần trước anh trở thành người thực vật, lão Đinh đã nên nhận ra điều gì đó rồi. Nhưng lần này ông ấy tiếp nhận nhanh hơn dự đoán của anh. Có vẻ như ông ấy đã rất quen với anh, anh nghĩ dòng thời gian cũng đang ảnh hưởng lên ông ấy.”

Lý Vi Ý thở dài.

Dòng thời gian đã cho họ tia hy vọng ở đường cùng, dòng thời gian mà hiệu ứng cánh bướm không thể khống chế, dòng thời gian mà sự tác động lên người trong cuộc ngày càng rõ ràng hơn.

Cô gấp rút nhận ra lần này nhất định phải kết thúc vòng lặp, không thể chồng lấp lên nữa. Nếu không, cô không biết điều gì sẽ xảy ra trên người họ, là sự trộn lẫn hoàn toàn của vô số đường song song, hay là sự biến dạng và rối loạn nghiêm trọng hơn.