A Thiền - Đinh Mặc

Chương 127: Muốn gặp người (1)




“Trương Tĩnh Thiền” bây giờ đang đưa tay về phía cô.

Trong ánh mắt Lý Vi Ý tràn đầy thương xót, đặt tay vào lòng bàn tay hắn, ngồi xuống nói: “Em vừa nghe lão Đinh nói… Anh đừng lo, người tốt sẽ được trời thương. Chúng ta đã đi đến bước này rồi, ông trời có mắt, cô chú nhất định sẽ không sao.”

Ánh mắt người đàn ông trống rỗng, nắm chặt tay cô và gật đầu.

“Anh rất hối hận…” giọng hắn cũng khàn đặc không giống bình thường, “Nếu tối qua anh ngủ cảnh giác hơn, sớm nghe thấy động tĩnh thì có lẽ bố mẹ đã không sao…”

Lý Vi Ý nói với giọng nức nở: “Sao có thể trách anh được? Anh là người, không phải thần, cảnh sát còn không phát hiện được. Chỉ là em không hiểu nổi, đã đến lúc này rồi, tại sao chúng lại mạo hiểm chạy đến chỗ cảnh sát, để đầu độc cô chú? Để làm gì?”

Hắn cong lưng, một tay đặt trên đùi, ngẩng mặt lên ánh mắt lạnh như băng: “Do hận thù. Anh cũng xem đoạn camera giám sát, hắn… dáng người không giống Hứa Dị, giống Trương Phượng Minh. Ông ta là anh ruột của bố anh, tính cách tàn nhẫn, lòng dạ thâm độc. Bây giờ trở thành tội phạm truy nã, người ông ta căm hận nhất hẳn là bố anh, ông ta muốn cùng chết.”

Lý Vi Ý bừng tỉnh.

Lúc này Đinh Trầm Mặc ở không xa gọi một tiếng: “Trương Tĩnh Thiền.” Người đàn ông bên cạnh đứng dậy đi qua, hai người khẽ nói chuyện.

Lý Vi Ý nhìn chằm chằm “Trương Tĩnh Thiền” này. Dáng vẻ hắn hoàn toàn giống hệt với người cô quen, dáng người cao ráo, tư thế chỉnh tề. Khi đứng, đôi khi hắn sẽ đút một tay vào túi quần. Khi ngồi xuống sẽ hơi cong lưng. Hắn gần như không thể hiện vẻ dịu dàng, nhã nhặn “kiểu Hứa Dị”, đôi mắt trầm lắng, ánh mắt kiên định.

Mọi cử chỉ đều rất giống.

Nhưng cũng không hoàn toàn giống hệt. Lý Vi Ý đến giờ mới hiểu, tại sao từ sáng tới giờ tâm trạng mình luôn bất an. Những chi tiết nhỏ đó, nếu không để ý kỹ, ai có thể nhận ra?

Hắn rất dịu dàng, quan tâm bố mẹ, Lý Vi Ý mấy lần thấy hắn ôm vai an ủi Ngô Hinh Tuệ đang khóc. Nhưng Trương Tĩnh Thiền trước đây, cho dù trong lòng vừa kính trọng vừa yêu thương mẹ thì cũng rất ít khi bộc lộ ra bên ngoài, thường im lặng nhiều hơn. Đó là lý do tại sao khi Lý Vi Ý thấy cảnh tượng này, trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng.

Trương Tĩnh Thiền vốn ngang ngược, từ bao giờ lại nói chuyện khách khí với bố như vậy? Đối với việc bố trì hoãn nộp bằng chứng lần này, đáng lẽ vừa gặp mặt anh phải châm chọc mỉa mai mới phải.

Hắn nói với Lê Duẫn Mặc là “bố cậu”, nhưng Lý Vi Ý vẫn luôn gọi “chú Lê” theo anh.

Khi Lý Vi Ý nhắc đến việc lấy được bút ghi âm từ phòng bí mật của Hứa Dị năm 2022, hắn im lặng bất thường.



Từ sáng sớm cô nhận được cuộc gọi số lạ đó, chỉ thấy số điện thoại quen quen, giờ nghĩ lại dường như rất giống số điện thoại của Hứa Dị.

Nhưng bây giờ, điện thoại của cô không hiểu sao lại biến mất.

Vệ sĩ không cho cô ra ngoài, phía bên nhà cô cũng được hắn dặn dò. Ngoài hắn ra, ai biết cô đang ở trong căn hộ đó?

Tối nay nếu không phải cô giả vờ đau bụng, truyền tin cho chị gái, liệu cô có biết được tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài không? Bao gồm cả việc vợ chồng Trương Mặc Vân bị đầu độc?



Nhưng nếu hắn là Hứa Dị, tại sao lại làm những việc này? Không hiểu được.

Sáng sớm, hắn đã giao bằng chứng cho cảnh sát, kết tội ba người phía bên mình, bản thân cũng rơi vào nguy hiểm. Hắn còn nhắc Lê Duẫn Mặc lập tức về nhà cứu mạng bố. Hắn thậm chí còn bảo cô đi khuyên Ngô Hinh Tuệ, tránh được ảnh của mẹ bị lộ và vợ chồng cãi vã…

Kiếp trước, những bi kịch này đều là Hứa Dị đích thân khởi xuống. Bây giờ những việc cần phải giải quyết này, đều là việc Trương Tĩnh Thiền thật muốn làm, tại sao Hứa Dị lại làm? Còn làm được hoàn hảo như vậy?

Cho dù bây giờ “Hứa Dị” đang bị toàn thành phố truy nã, thực ra là Trương Tĩnh Thiền. Ba ngày sau, họ cũng sẽ đổi lại. Hắn được lợi gì? Được đẩy nhanh việc đưa mình vào tù à?

Theo lẽ thường, không phải hắn nên tìm cách phá hủy bằng chứng, nhìn Lê Kim Hùng – một trợ thủ lớn chết đi sao?

Trừ khi… họ không thể đổi lại được nữa.

Lý Vi Ý đột nhiên cảm thấy trong lòng lạnh buốt như bị lấp đầy tuyết, chưa kịp nghĩ tiếp thì “Trương Tĩnh Thiền” đã đi tới.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Hắn xoa đầu cô, “Cứ đăm đăm nhìn anh.”

Lý Vi Ý cúi đầu nói: “Em lo cho anh.”

“Anh không sao.” Hắn nói, “Bố mẹ như thế này, anh càng phải mạnh mẽ. Ban nãy lão Đinh nói, người trong camera giám sát từ dáng người, bước đi và dấu chân đều hoàn toàn trùng khớp với Trương Phượng Minh.”

Lý Vi Ý nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn, nói: “Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát, ông ta chắc chắn không thể trốn thoát. A Thiền, em thật sự… rất hi vọng vòng lặp sớm kết thúc, mọi người đều bình yên, ai cũng không chết, những kẻ ác đều phải đi tù. Sau đó…” Cô nhìn hắn, trong mắt như đọng đầy tuyết đông đau buồn, “Chúng ta sẽ có một tình yêu tuyệt vời nhất.”

Vẻ mặt hắn xúc động sâu sắc, nắm chặt tay cô nói: “Anh cũng mong như vậy.”

Lý Vi Ý mỉm cười dịu dàng.

Hắn ôm vai cô, nói: “Anh nghe vệ sĩ nói, tối em đau bụng nên phải đến bệnh viện? Bây giờ em thế nào rồi?”

“Không sao rồi.”

Hắn lại vuốt tóc cô: “Họ còn nói vừa nãy em biến mất, làm họ phải tìm khắp nơi. Chuyện gì xảy ra vậy? Tình hình bây giờ em thật sự không nên chạy lung tung.”

Lý Vi Ý lộ vẻ ngượng ngùng, xoa xoa mũi: “Trong bệnh viện toàn là người, có thể xảy ra chuyện gì được? Em đau bụng gấp phải đi vệ sinh, chỉ đi vài bước, không lẽ còn bắt hai người đàn ông cao to đứng canh ngoài cửa nhà vệ sinh nữ? Xấu hổ lắm. Với lại đi xong, bụng em hết đau luôn.”

Hắn cười bất lực, nói: “Em đấy.”

Lý Vi Ý cũng cười nói: “Cuối cùng anh cũng cười rồi.”

Nghe vậy vẻ mặt hắn lại trầm xuống, nhìn về phía đèn phòng cấp cứu, nói: “Không biết còn phải đợi bao lâu nữa, anh phải ngồi canh ở đây, em về nghỉ ngơi trước đi.”

Lý Vi Ý vẻ mặt muốn nói lại thôi, cắn môi nói: “Em muốn ở lại cùng anh, nhưng em nghĩ ngày mai em đến canh thay anh sẽ tốt hơn, như vậy có thể giúp anh nhiều hơn.”

Hắn lại xoa đầu cô: “Không cần, em cứ ở trong căn hộ đó, đừng đi đâu cả. Nếu em lại xảy ra chuyện gì, anh chỉ có thể liều mạng với bọn chúng.”

Lý Vi Ý cúi đầu lau nước mắt, sụt sịt mũi, nói: “Được, em đều nghe theo anh.”

Vẫn là hai vệ sĩ đó lái xe đưa Lý Vi Ý về.

Đã hơn 2 giờ sáng, thành phố hoàn toàn yên tĩnh, nhưng ở mỗi ngã tư vẫn có cảnh sát canh gác. Lý Vi Ý lẳng lặng nhìn, chỉ cảm thấy cái lạnh của đêm đông buốt thấu xương. Cho đến khi xe đến dưới tòa nhà, mồ hôi lạnh trên lưng cô mới dần dần lắng xuống.



Lý Vi Ý đi thẳng vào phòng đóng cửa lại, hai vệ sĩ vừa bị dày vò một phen như vậy cũng mệt lả người. Hai người tắt đèn, cuộn chăn nằm trên ghế xô pha. Một lúc sau, một người nói: “Ơ, không phải chị gái của cô Lý nói sẽ đến bệnh viện sao? Sao từ đầu đến cuối không thấy nhỉ?”

Người kia nói: “Ừ nhỉ, hơn nữa cô Lý cũng không hỏi, không gọi lại cho chị cô ấy. Lạ thật.”

“Chắc là có việc gấp không đến được.”

“Nghĩ nhiều làm gì, cô Lý về an toàn là được rồi, cầu trời ngày mai không loạn nữa, ngủ đi!”