A Thiền - Đinh Mặc

Chương 126: A Thiền của tôi (2)




Căn hộ này của nhà Trương giao thông rất thuận tiện, họ nhanh chóng đến được bệnh viện Nhân dân. Một vệ sĩ đi đăng ký lấy số, vệ sĩ kia ở lại với Lý Vi Ý ngồi chờ khám. Bên chị Lý Hiểu Ý vẫn chưa đến.

Bệnh viện Nhân dân là bệnh viện cấp độ ba tốt nhất thành phố, nửa đêm khoa cấp cứu vẫn rất đông người.

Lý Vi Ý ngừng khóc ôm bụng, uể oải nằm trên ghế, mắt vô hồn nhìn xung quanh. Bên tay phải cô là một dãy phòng khám, hành lang có nhiều người xếp hàng, cuối hành lang là cầu thang thoát hiểm. Ánh đèn sáng như ban ngày, người người đông đúc, âm thanh ồn ào.

Lý Vi Ý lẳng lặng nhìn như vậy và chờ đợi.

Trong khoảnh khắc nào đó, cô như thể bị hoa mắt.

Cô cảm thấy có phải mình nhìn nhầm không? Bỗng thấy Trương Tĩnh Thiền đứng giữa đám đông, mỉm cười với cô. Anh vẫn mặc áo khoác thể thao và quần dài lúc ban ngày. Nhưng khi cô tập trung nhìn kỹ, ở đó làm gì có ai?

Cô đờ đẫn nhìn về hướng đó một lúc, đột nhiên đứng dậy lao vào trong đám đông, nhanh chóng chạy về phía lối thoát hiểm. Đâu còn tẹo nào dáng vẻ đau bụng nữa?

Vệ sĩ bên cạnh đang cúi đầu nhìn điện thoại, chợt bừng tỉnh, nhìn thấy chiếc ghế trống trơn bên cạnh, anh ta toát mồ hôi lạnh. Lúc này vệ sĩ đi đăng ký cũng quay lại, hai người trợn tròn mắt nhìn nhau: “Người đâu?”

Hai người vội vàng chia nhau tìm, một người chạy ra ngoài, một người chạy về phía phòng khám.

Lý Vi Ý không rõ mình bị thôi thúc bởi điều gì, vừa rồi là ảo giác sao? Nhưng cơ thể cô khỏe mạnh chưa từng có ảo giác; hay là… tàn dư từ dòng thời gian khác? Ngay từ sáng sớm, cảm giác không ổn đó lại lần nữa trào dâng trong tâm trí cô. Cô mở cửa lối thoát hiểm, cầu thang tối tăm hướng lên trên. Vì trước đây Trương Tĩnh Thiền trở thành người thực vật, nên cô rất quen thuộc với cấu trúc của bệnh viện này, cô chạy hướng lên trên.

Chạy liên tục ba tầng, cô thở hồng hộc, cũng không thấy bóng dáng ai.

Lý Vi Ý nắm tay vịn cầu thang, nghĩ có lẽ mình quá nhạy cảm rồi, rõ ràng không có gì cả. Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy thất vọng, vừa định quay đầu trở lại, cửa thoát hiểm bên cạnh đột nhiên mở ra, một người đàn ông bước vào.

Toàn thân Lý Vi Ý căng thẳng lo sợ, nhìn anh ta từng bước tiến đến gần. Anh ta vẫn mặc áo sơ mi đen, quần dài đen như ban ngày, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai. Dưới vành mũ không đeo kính, để lộ rõ đôi mắt, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Bốn mắt nhìn nhau, Lý Vi Ý như nhìn vào bầu trời đêm đầy sao tĩnh lặng.

Đôi chân cô như bị đổ chì đứng yên tại chỗ, cả cổ họng nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh.

Ánh mắt anh ta thâm sâu nhìn cô, đột nhiên nắm lấy một tay cô, kéo cô chạy nhanh lên trên.

Cầu thang phía dưới truyền đến tiếng bước chân, cùng tiếng gọi của vệ sĩ: “Cô Lý? Lý Vi Ý?”

Đầu óc Lý Vi Ý trống rỗng, cứ thế chạy theo anh ta, cứ chạy mãi, bàn tay anh ta to và ấm áp, đan vào ngón tay cô không kẽ hở. Thỉnh thoảng anh ta quay đầu nhìn cô một cái, Lý Vi Ý chỉ ngơ ngác nhìn nhìn chằm chằm anh ta.

Khi đến tầng thượng, hai người dừng lại trước cửa thoát hiểm, tiếng bước chân của vệ sĩ phía dưới càng gần. Qua cửa sổ, có thể thấy bóng dáng mặc cảnh phục lướt qua trên hành lang, vệ sĩ kia cũng đang chạy về hướng này.

Anh ta đột nhiên cúi người, nhẹ nhàng ôm eo Lý Vi Ý, vùi đầu vào hõm vai cô. Má anh ta áp vào má cô, chỉ chạm nhẹ một cái rồi rời đi.

Cảm giác tê dại như từ trên trời rơi xuống, lan ra toàn thân Lý Vi Ý. Mạnh mẽ hơn cảm giác đó là nhịp tim cô đột nhiên tăng nhanh. Cô trợn to mắt nhìn anh ta mở cửa rời đi, trong hành lang vang lên tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng gọi loáng thoáng.



Lý Vi Ý không nói gì, đi theo hai vệ sĩ trở lại khoa cấp cứu, mới nhận ra tình hình khác thường. Bên ngoài phòng cấp cứu có nhiều y tá đang chạy, còn có bảy tám viên cảnh sát tới. Bên ngoài cửa có tiếng còi cảnh sát hú. Cô nghĩ đến người đàn ông vừa chạy trốn, trái tim đột nhiên co thắt lại.

Lý Vi Ý thấy một bóng dáng quen thuộc đứng bên ngoài phòng cấp cứu. Cô đi đến hỏi: “Lão Đinh, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao ông lại ở đây?”

Đinh Trầm Mặc quay đầu lại, đôi mắt thâm sâu như biển: “Trương Mặc Vân và Ngô Hinh Tuệ xảy ra chuyện rồi. Họ bị người khác đầu độc bằng xyanua, đang được cấp cứu.”

Lý Vi Ý không dám tin vào tai mình: “Sao có thể? Không phải có cảnh sát và vệ sĩ canh gác sao?”

Đinh Trầm Mặc nhìn xung quanh, kéo vai cô thì thầm: “Tôi đã xem camera giám sát, một giờ trước có người vào biệt thự từ cửa sau, hắn rất quen thuộc với biệt thự, còn có chìa khóa. Hắn tránh được vệ sĩ và cảnh sát, lẻn vào phòng vợ chồng Trương Mặc Vân, trên cửa sổ và trong phòng đều phát hiện dấu chân của hắn. Hắn ở lại khoảng 10 phút rồi rời đi, khi đi làm kinh động cảnh sát, chúng tôi mới phát hiện vợ chồng Trương Mặc Vân hôn mê bất tỉnh.”

Lý Vi Ý sắc mặt tái mét thở dốc rồi ngưng lại, run giọng hỏi: “Người đó… là ai? Camera có quay được không?”

Đinh Trầm Mặc hơi đăm chiêu nhìn cô và nói: “Hắn mặc áo đen quần đen, đeo khẩu trang và đội mũ, không thấy được mặt. Nhưng chúng tôi đang phân tích hình thể và dấu chân rồi. Chỉ nhìn trang phục bên ngoài, không thể vội vàng phán đoán hung thủ là ai.”

Lý Vi Ý kinh hồn bạt vía, suýt ngã khuỵu xuống đất, Đinh Trầm Mặc đỡ cô, hất cằm về một hướng khác: “Người đang ở kia.”

Lý Vi Ý ngẩng đầu nhìn, hóa ra Trương Tĩnh Thiền đang ngồi trên ghế ở khu chờ khám, anh vùi mặt vào hai lòng bàn tay, lưng dường như sụp xuống chỉ sau một đêm.

Chân Lý Vi Ý như không chạm đất, hoảng hốt đi tới. Anh nhận ra ngẩng đầu lên, đôi mắt anh đỏ hoe, khuôn mặt tuấn tú sa sút.

“Vi Ý, anh…” Anh không nói nên lời, một giọt nước mắt lăn từ khóe mắt.

Nhưng Lý Vi Ý chỉ thấy sởn gai ốc.

Bởi vì vừa nãy trong hành lang, người mặc đồ đen đó đã thì thầm với cô hai câu.

“Vi Ý, anh mới là Trương Tĩnh Thiền, anh và Hứa Dị đã hoán đổi với nhau.”

“Cho dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng sợ, đừng bị hắn phát hiện, đợi anh quay về.”

(Đinh Mặc: Một số độc giả đoán rất giỏi)