A Thiền - Đinh Mặc

Chương 125: A Thiền của tôi (1)




Tối hôm đó, ánh đèn vừa lên.

Sau khi từ Cục cảnh sát quay về, Trương Mặc Vân nhận được cuộc điện thoại từ Đinh Trầm Mặc, thông báo đã phát ba lệnh truy nã và cũng đã phát động cuộc tìm kiếm Hứa Dị trong âm thầm.

Tuy nhiên, bốn người đó đã biến mất không dấu vết.

Cấp trên rất chú trọng vào vụ án này, đã điều động số lượng lớn cảnh sát. Mỗi con đường trong thành phố đều có thêm nhiều cảnh sát, các tuyến đường ra khỏi thành phố được canh gác nghiêm ngặt, không khí căng thẳng.

Đinh Trầm Mặc lại khẽ dặn dò vài câu rồi cúp máy. Trương Mặc Vân ngồi im lặng một lúc, rồi cầm hộp thuốc lá và bật lửa xuống tầng.

Thấy ông định ra ngoài, cảnh sát và vệ sĩ đều đứng dậy. Trương Mặc Vân xua tay: “Trong nhà ngột ngạt, tôi ra cổng hút điếu thuốc, đừng đi theo.”

Trương Mặc Vân đi đến bên cổng sắt châm một điếu thuốc, đứng im tại đó. Cảnh sát và vệ sĩ thỉnh thoảng nhìn ra, không đi ra ngoài theo ông.

Màn đêm dày đặc như sương mù, ngọn đèn đường phía xa mờ mờ ảo ảo. Trên đường trước cổng, ngoài ông ra thì không có một ai. Trương Mặc Vân kẹp điếu thuốc giữa ngón tay từ từ hút, ngước nhìn bầu trời đầy sao rồi thở dài.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền lên, Trương Mặc Vân quay đầu lại, một người đàn ông mặc áo đen quần đen, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, cúi đầu từ góc đường chạy ra. Điếu thuốc trên tay Trương Mặc Vân dừng lại giữa không trung, còn chưa kịp phản ứng gì thì người đó đã va mạnh vào người ông. Trương Mặc Vân thoáng nhìn thấy một bao dao găm đeo ở thắt lưng người kia, cổ họng ông bỗng khô rát, vừa định lên tiếng thì cảnh sát trong nhà đã hét lên: “Chủ tịch Trương?” tiếng bước chân chạy đến.

Người mặc đồ đen quay người chạy đi.

Khi cảnh sát chạy ra, trên con đường này đã không còn ai. Cảnh sát hỏi: “Vừa rồi có ai đến phải không?”

Trương Mặc Vân nhìn về hướng người đó biến mất, ông nhíu chặt mày.



Căn nhà mà Trương Tĩnh Thiền sắp xếp cho Lý Vi Ý nằm trong một khu nhà cao cấp ở trung tâm thành phố, giao thông đông đúc, an ninh chặt chẽ. Lại còn ở tầng cao nhất, chỉ có một hộ, phải quẹt thẻ mới vào được thang máy. Có thể nói nơi đây rất an toàn.

Hai vệ sĩ ngồi xem ti vi trong phòng khách, Lý Vi Ý chọn một phòng có nhà vệ sinh riêng, tắm rửa xong đi ra mới phát hiện không thấy điện thoại.

Cô ngồi trước cửa kính từ sàn đến trần, có thể nhìn bao quát toàn bộ thành phố Thần, cô gãi đầu, cẩn thận nhớ lại. Khi rời khỏi nhà, cô có mang điện thoại theo, sau đó không dùng đến thuận tay cho vào túi quần. Cô cúi đầu nhìn cái túi quần thể thao rộng rãi trỗng rỗng, cảm thấy không ổn.

Lý Vi Ý đi ra phòng khách, nói: “Tôi làm rơi điện thoại, muốn đi tìm một lúc.”

Vệ sĩ hỏi: “Cô muốn đi đâu tìm?”

“Nhà Trương Tĩnh Thiền, với trên xe các anh vừa lái đến đây.”

Hai vệ sĩ nhìn nhau, lộ vẻ khó xử: “Cô Lý, cậu chủ Trương đã dặn riêng, mấy tên tội phạm kia đó chưa bị bắt, đang bị truy nã toàn thành phố, bảo cô tạm thời không được ra ngoài. Nếu không làm được thì đó là sự lơ là trách nhiệm nghiêm trọng của chúng tôi. Chúng tôi có thể đi tìm trên xe hoặc gọi điện nhờ người khác tìm ở nhà cậu chủ Trương giúp cô. Nhưng vẫn mong cô hãy nghe lời cậu chủTrương.”

Lý Vi Ý cười nói: “Làm gì mà khoa trương đến thế, không phải có hai anh đi cùng tôi sao? Hứa Dị cũng đâu phải ba đầu sáu tay.”

Nhưng hai vệ sĩ chặn đường cô và nói: “Cậu chủ Trương dặn đi dặn lại rất nghiêm khắc, mong cô Lý đừng làm khó chúng tôi.”

Lý Vi Ý: “Ý các anh là bây giờ tôi muốn ra ngoài cũng không được?”

Vệ sĩ nói nhỏ: “Đợi khi bắt được tội phạm hoặc khi cậu chủ Trương đến thì cô nói trực tiếp với cậu ấy?”

Lý Vi Ý quay đầu trở về phòng, nằm mạnh lên giường. Cô nghĩ có lẽ vì chuyện cô bị Hứa Dị bắt cóc đã làm Trương Tĩnh Thiền lo sợ. Nghĩ lại buổi tối ở nhà cô hôm trước khi xuyên không, sự kiềm chế và mất kiểm soát của anh, dường như cũng có thể giải thích cho yêu cầu cố chấp của anh lúc này.

Nhưng Lý Vi Ý càng nghĩ càng thấy bồn chồn, luôn cảm thấy đáy lòng trống rỗng. Cô gối cánh tay dưới đầu, nhìn những đám mây trôi bên ngoài cửa sổ, tự ép bản thân bình tĩnh lại. Trong đầu sắp xếp lại từng việc to nhỏ từ lúc tỉnh lại vào sáng nay đến bây giờ.

Cô đột nhiên rời khỏi giường, đi ra phòng khách, một vệ sĩ vội nói: “Cô Lý, tôi đã tìm trên xe không thấy điện thoại của cô, cũng đã gọi điện bảo bên biệt thự tìm rồi, đều không có. Hay cô nghĩ kỹ lại xem, rơi ở đâu?”

“Tôi nghĩ không ra. Cho tôi mượn điện thoại, tôi muốn gọi cho Trương Tĩnh Thiền.”

Vệ sĩ lập tức đưa điện thoại cho cô, tuy nhiên Lý Vi Ý gọi hai lần đều không có ai nghe máy, cô nhớ ra anh có thể vẫn đang ở Cục cảnh sát làm ghi chép.

Lý Vi Ý nói: “Tôi phải đi báo mất thẻ sim và mua một cái điện thoại mới.”

Các vệ sĩ không lên tiếng.

“Vẫn không được ra ngoài sao?”

Chiều tối, các vệ sĩ gọi đồ ăn ngoài, Lý Vi Ý ăn ở trong phòng, không ra ngoài.

Vệ sĩ gõ cửa, đưa điện thoại cho cô: “Cậu chủ Trương gọi.”

Lý Vi Ý cầm lấy và đóng cửa lại, giọng Trương Tĩnh Thiền truyền đến: “Giận anh rồi à?”

Lý Vi Ý buồn bực vài giây, trả lời: “Có chút… Nhưng cũng không phải không hiểu được, chỉ là không có điện thoại em thấy không quen.”

Anh cười nói: “Anh và bố mẹ vừa mới ra khỏi Cục cảnh sát, cả buổi chiều không được cầm điện thoại. Giờ này Cục viễn thông cũng đã đóng cửa, sáng mai anh sẽ qua đó đi cùng em, được không?”

“Thế còn tạm được.”

Anh im lặng vài giây, nói: “Em an toàn, anh sẽ không bị phân tâm.”

“Em hiểu.”



Đêm khuya hơn 12 giờ, hai vệ sĩ đang ngủ trên ghế xô pha ở phòng khách, cửa phòng Lý Vi Ý đột nhiên bị mở ra, đèn cũng sáng, tiếng rên rỉ đau đớn của cô truyền ra: “Có ai không… Mau đến đây…”

Hai vệ sĩ tỉnh táo bật dậy, vội vàng chạy đến, thấy Lý Vi Ý ôm bụng, ngồi xổm trên đất. Cô co quắp mặt đỏ bừng, khóe mắt chảy nước mắt: “Bụng… đau quá… A!”

Cô khóc và kêu nhiều lần, cơ thể run bần bật khiến hai vệ sĩ cũng hoảng sợ, muốn đỡ cô dậy nhưng cô không cho.

“Sao vậy? Có phải cô ăn thứ gì nên bị đau bụng không?” vệ sĩ hỏi, “Hay là… đau đến kỳ?”

“Không phải đến kỳ…” Lý Vi Ý nức nở nói, “Có thể là viêm dạ dày cấp tính, đồ ăn tối nay không sạch.”

“Nhưng chúng tôi ăn cũng không sao…”

Vệ sĩ kia nhìn đồng nghiệp với ánh mắt trách móc, nói: “Dạ dày cô bé đâu có cứng cáp như chúng ta! Hay là cô uống ít nước ấm trước, xem có đỡ hơn không?”

Lý Vi Ý lắc đầu: “Không uống! Vừa nãy uống vào là nôn… Tôi muốn đi bệnh viện, hu hu! Đi bệnh viện! Đau quá.”

Cô khóc không ngừng, vệ sĩ hoàn toàn bó tay, một người đi ra ngoài gọi điện cho Trương Tĩnh Thiền, kết quả không ai nghe máy. Hai người nhìn nhau, quyết định: “Đi bệnh viện!”

Nếu chậm trễ, Lý Vi Ý thật sự xảy ra chuyện gì thì họ không gánh nổi trách nhiệm.

Một người cõng Lý Vi Ý, người kia đi bên cạnh hỗ trợ, Lý Vi Ý vừa khóc vừa nói: “Tôi muốn gọi điện cho chị gái, bảo chị ấy đi cùng.”

Đây không phải là yêu cầu quá đáng, vệ sĩ lập tức đưa điện thoại cho cô.

Lý Vi Ý gọi cho Lý Hiểu Ý: “Chị, em ngủ đến nửa đêm thì đau bụng quá, có thể là viêm dạ dày phải đi bệnh viện, đi khoa cấp cứu bệnh viện Nhân dân. Chị có thể đến đây cùng em được không?”

Trước đó Trương Tĩnh Thiền đã nhờ Trương Mặc Vân đứng ra, nói sơ qua với nhà Lý về việc sắp xếp bảo vệ cô trong mấy ngày này, người nhà Lý cũng nghĩ có vệ sĩ chuyên nghiệp sẽ an toàn hơn.

Lý Hiểu Ý vừa nghe đã lo lắng: “Chị đến ngay.” Qua điện thoại còn truyền đến giọng của Chung Nghị: “Là Vi Ý phải không?”