A Thiền - Đinh Mặc

Chương 124: Lưỡi dao đối đầu (2)




Chuyện nói ra cũng không phức tạp, lúc bà 18, 19 tuổi đã đi theo Trương Mặc Vân khi ông còn là một chủ thầu. Người trẻ tuổi hay cãi vã là chuyện bình thường, lúc đó bà là một mỹ nhân nổi tiếng, tính cách cũng kiêu ngạo; Trương Mặc Vân thì nóng tính, có chính kiến riêng, lại chỉ chuyên tâm kiếm tiền, nên hai người thường xuyên xảy ra mâu thuẫn.

Lần nghiêm trọng nhất, hai người đã chia tay hai năm.

Lý Nghị Lâm là mối tình đầu của Ngô Hinh Tuệ từ thời cấp ba, ông ta trắng trẻo đẹp trai, tính cách dịu dàng, dẻo miệng và giỏi dỗ dành, hoàn toàn khác với kiểu như Trương Mặc Vân. Lúc đó ông ta lại đến theo đuổi bà, Ngô Hinh Tuệ đã dao động rồi quay lại với ông ta.

Tuy nhiên khoảng một năm sau, Ngô Hinh Tuệ lại chia tay với ông ta. Bà vẫn không thể quên được Trương Mặc Vân.

Trương Mặc Vân không hề biết chuyện này, Ngô Hinh Tuệ cũng không nhắc đến. Trong lòng ông, vợ mình chỉ từng qua lại với một mình ông, là người thuần khiết nhất không gì sánh bằng,

Vì vậy khi Lý Nghị Lâm tìm đến, Ngô Hinh Tuệ mới hoảng hốt. Bà không muốn để Trương Mặc Vân biết ngày xưa mình đã từng lên giường với Lý Nghị Lâm. Mỗi lần Lý Nghị Lâm đến đều vì tiền, cũng không đòi nhiều, Ngô Hinh Tuệ trực tiếp đưa tiền để đuổi ông ta đi. Còn về việc Lý Nghị Lâm động động tay động chân với bà, Ngô Hinh Tuệ kiên quyết phản kháng, sau vài lần xô đẩy, Lý Nghị Lâm cũng không dám làm gì thêm.

“Nhưng mà…” Lý Vi Ý không hiểu, “Cho dù chú Trương có biết, thì đó cũng là chuyện cách đây hơn 20 năm trước, chắc là chú ấy sẽ không giận đâu ạ?”

Vẻ mặt Ngô Hinh Tuệ xám xịt, bà đáp: “Lý Nghị Lâm có trong tay một số… bức ảnh. Lúc đó cô còn trẻ nông nổi, bị ông ta dụ dỗ chụp, không ngờ ông ta vẫn giữ lại. Cô không muốn để Mặc Vân nhìn thấy những tấm ảnh đó.”

Lý Vi Ý hiểu ra quân cờ Lý Nghị Lâm này đối với những kẻ kia, quá là hữu dụng. Thật giả lẫn lộn, chém giết tận gốc.

Lý Vi Ý trịnh trọng nói: “Cô yên tâm, chuyện này con sẽ nói riêng với Đinh Trầm Mặc, bảo ông ấy tìm những tấm ảnh đó và tiêu hủy, tuyệt đối không để người khác nhìn thấy.”

Ngô Hinh Tuệ mắt đỏ hoe: “Con ngoan, được nói ra cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, cảm ơn con!”



Lý Vi Ý và Ngô Hinh Tuệ ra khỏi phòng, Đinh Trầm Mặc đã dẫn hai cảnh sát lên tầng. Lý Vi Ý vội vàng chạy sang phòng của Trương Tĩnh Thiền, thấy anh đang tự tay giao một chiếc USB cho Đinh Trầm Mặc. Trương Mặc Vân vẻ mặt nghiêm trọng đứng bên cạnh.

Đây là thời khắc mọi chuyện dần đi đến kết thúc, là kết quả sau biết bao nỗ lực của cô và Trương Tĩnh Thiền, nhưng tất cả lại diễn ra rất đỗi bình yên. Lý Vi Ý từ từ thở ra một hơi. Nhưng tại sao, trong lòng cô lại âm ỉ cảm giác bất an? Có lẽ là vì Hứa Dị quá xảo quyệt, đã trôi qua nửa ngày từ lúc xuyên không tới giờ, phía hắn vẫn chưa có động tĩnh gì.

Đinh Trầm Mặc cầm chiếc USB, cẩn thận xem xét một lúc, hỏi: “Đây là những gì ông thu thập được?”

Trương Mặc Vân gật đầu.

Bởi vì vụ án kinh tế này liên quan đến Phúc Minh – doanh nghiệp hàng đầu thành phố, số tiền trong vụ án quá lớn. Còn có thể liên quan đến vụ án hình sự mưu sát, nên trước khi xuất phát Đinh Trầm Mặc đã nhận được chỉ thị của lãnh đạo, bảo đội điều tra kinh tế đứng tại chỗ kiểm kê sơ bộ những tài liệu đó trong máy tính của Trương Mặc Vân.

Người của đội điều tra kinh tế xem một lúc, rồi gật đầu với Đinh Trầm Mặc. Đinh Trầm Mặc cũng luôn ghé vào bên cạnh xem, ông nhíu chặt mày, không biết đang nghĩ gì.

Đinh Trầm Mặc đứng thẳng người, nói với họ: “Bây giờ tôi sẽ yêu cầu Cục phát lệnh truy nã đối với ba người Lưu Doanh, Trương Phương Minh và Trình Xuyên. Còn về Hứa Dị, phải điều tra sâu hơn mới biết hắn có liên quan hay không.”

Trương Tĩnh Thiền nói: “Hứa Dị là em trai ruột của Lưu Doanh.”

Đinh Trầm Mặc nhìn anh với ánh mắt sáng quắc và nói: “Ra là vậy.”

Lúc này, có một cảnh sát đến gõ cửa, gọi Đinh Trầm Mặc ra ngoài thì thầm. Đinh Trầm Mặc quay lại, vẻ mặt càng nghiêm trọng hơn: “Chúng tôi đã tìm thấy xăng dầu và dụng cụ phóng hỏa tại nơi ở của Lưu Quế Chi và Lý Nghị Lâm. Cả hai đều đã bị bắt giữ, Lưu Quế Chi chưa khai ra điều gì, còn Lý Nghị Lâm vừa bị dọa đã khai ra hết: Ông ta nhận tiền, Lưu Doanh đứng ra yêu cầu ông ta phóng hỏa vào đêm nay, nói là để hù dọa nhà Trương. Đây đã không còn là một vụ án kinh tế đơn giản nữa, mang tính chất rất nghiêm trọng, tôi sẽ lập tức báo lên lãnh đạo.” Ngừng một chút, ông ta nói: “Chúng tôi cũng sẽ lập tức khống chế Hứa Dị.”

Lý Vi Ý hơi giật mình.

Cô luôn cảm thấy hôm nay Đinh Trầm Mặc hơi kỳ lạ, ông ấy không quyết đoán, nói một là một như mọi khi, dường như trong bụng có chuyện gì đó.

Cô nhanh chóng hiểu ra, Đinh Trầm Mặc là người cẩn trọng, nhà Trương báo án quá đột ngột, có thể ông cụ này lại nghi ngờ, cũng có thể ông ấy bị ảnh hưởng bởi những vòng lặp liên tiếp, có những ảnh hưởng rời rạc.

Thôi cứ để ông ấy tự có suy tính.

Lý Vi Ý cười híp mắt nhìn ông, Đinh Trầm Mặc nhận ra, ánh mắt sâu xa nhìn cô, ông mở miệng: “Lý Vi Ý, cô theo tôi qua đây.”

Trương Tĩnh Thiền lên tiếng: “Có chuyện gì?”

Đinh Trầm Mặc đáp: “Đừng che chở! Vụ án lớn như vậy, một đứa bé không liên quan như cô ấy can thiệp vào làm gì. Lúc nãy đáng lẽ phải để cô ấy tránh ra. Không được, tôi phải dạy dỗ đôi câu, tên nhóc cậu đừng đi theo.”

Hai người đi lên cầu thang, ánh mắt Đinh Trầm Mặc vẫn sắc bén khiến người ta cảm thấy rùng mình. Lý Vi Ý cảm thấy có lẽ ông ấy cũng nhìn ra được lần này cô và Trương Tĩnh Thiền không hoán đổi.

Đinh Trầm Mặc không nói gì, thật sự dặn dò: “Hiện tại xem ra, những tội phạm này vô cùng tàn bạo và có tâm lý trả thù mạnh mẽ. Cô là một cô gái nhỏ vị thành niên, những việc về sau cô đừng tham gia vào. Mấy ngày tới đừng can thiệp vào, chú ý an toàn. Đợi khi vụ án kết thúc, cô có thể dính chặt với tên nhóc đó.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Trương Mặc Vân gọi đủ bốn vệ sĩ canh gác tại biệt thự. Những vệ sĩ này đều do ông ta tự tìm ở bên ngoài, an toàn và đáng tin cậy. Thấy vậy, Đinh Trầm Mặc cũng bảo hai cảnh sát ở lại bảo vệ, rồi dẫn theo những người khác vội vàng rời đi, và dặn người nhà Trương chiều nay đến đồn cảnh sát lấy lời khai.

Lý Vi Ý quay lại lên tầng, Trương Mặc Vân ngồi trên ghế xô pha ôm Ngô Hinh Tuệ mắt đỏ hoe. Lý Vi Ý nghĩ có lẽ mình đã đoán được hai vợ chồng đã trò chuyện thẳng thắn điều gì đó với nhau. Trương Tĩnh Thiền ngồi bên cạnh, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, cũng có vẻ sững sờ.

Lý Vi Ý kéo nhẹ vạt áo phía sau của anh, Trương Tĩnh Thiền quay đầu lại, ánh mắt anh trở nên dịu dàng, vẫn ngồi yên kéo tay cô, nói: “Không sao, đã kết thúc rồi, chúng ta đã thắng. Bây giờ chỉ còn lại việc của cảnh sát bắt người thôi, bọn chúng không thể lật ngược tình thế được đâu.”

Lý Vi Ý cảm xúc lẫn lộn, đứng im không nhúc nhích, nhìn chăm chú vào mắt anh. Anh nắm tay cô, chỉ yên lặng mỉm cười.

“Vi Ý, con cũng vất vả rồi.” Trương Mặc Vân nhìn tới, Ngô Hinh Tuệ đứng dậy: “Con ngoan, đói chưa? Mẹ làm đồ ăn cho các con nhé.”

Lý Vi Ý vội vàng xua tay: “Không cần đâu ạ!” Cô nhìn đồng hồ vừa đến buổi trưa, “Con phải quay về trường học, dù sao cũng là học sinh lớp 12.”

Cô nói như vậy, vợ chồng Trương đương nhiên không tiện giữ lại, Ngô Hinh Tuệ đẩy Trương Tĩnh Thiền: “Con đưa Vi Ý đến trường, dọc đường xem con bé muốn ăn gì thì mua cái đó.”

Trương Tĩnh Thiền mỉm cười: “Mẹ không cần nói con cũng biết.”

Mặt Lý Vi Ý hơi ửng đỏ, đi sánh vai cùng Trương Tĩnh Thiền ra khỏi cổng biệt thự, một cảnh sát và một vệ sĩ đi theo sau cách khoảng mười mét.

Trương Tĩnh Thiền nói: “Bây giờ cần đề phòng hai việc: Một là Hứa Dị đoán được hành động của chúng ta, phải đề phòng bọn chúng trốn chạy ra nước ngoài, nhưng việc này chỉ có thể trông cậy vào cảnh sát. Hai là…” Anh đút hai tay vào túi quần, hơi cúi đầu: “Hứa Dị có ám ảnh mạnh mẽ với em. Em vừa chạy thoát khỏi căn phòng bí mật mà hắn tạo ra. Ngộ nhỡ hắn không thể trốn ra ngoài được, bị dồn đến đường cùng rồi quay lại tìm em, anh không yên tâm.”

Lý Vi Ý sững sờ không nói gì.

Trương Tĩnh Thiền nhìn về phía biệt thự: “Vì vậy anh muốn điều động hai vệ sĩ, theo sát em 24/24, cho đến khi tất cả bọn chúng lọt lưới.”

Lý Vi Ý suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Được, nghe anh.”

Trương Tĩnh Thiền thở phào nhẹ nhõm, gọi vệ sĩ đằng sau lại và dặn dò vài câu, rất nhanh sau một vệ sĩ khác cũng đến.

Lý Vi Ý cảm thấy khó khăn: “Mấy ngày này em có thể tạm thời xin nghỉ học, nhưng họ theo em về nhà thì ở đâu?”

“Ngủ dưới sàn?”

“Làm lớn như vậy, em cũng sợ làm bố mẹ lo lắng.”

Trương Tĩnh Thiền suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy ở khách sạn? Đặt một phòng, hoặc ở trong nhà khác của gia đình anh. Anh cũng lo Hứa Dị tìm đến nhà em. Bên này anh phối hợp với cảnh sát xong việc sẽ đến tìm em.”

“Vậy thì ở nhà của anh đi.” Lý Vi Ý nghĩ, nhà Trương gần như phá sản, ở khách sạn quá phí tiền.

Hai người nhìn nhau một lúc, Trương Tĩnh Thiền ôm bả vai cô, cúi đầu định hôn, Lý Vi Ý vội vàng tránh né, mặt đỏ bừng nói: “Không được! Bây giờ em vẫn là học sinh cấp ba vị thành niên, phía sau còn có vệ sĩ với cảnh sát đang nhìn.”

Trương Tĩnh Thiền cười, buông cô ra, cũng không kiên quyết nữa mà hỏi: “Khi nào em đủ 18 tuổi?”

“… Không nói cho anh!”

Lý Vi Ý quay đầu nhìn sang một bên, đột nhiên sững người. Trước mặt họ là một con đường xe chạy bên trong khu biệt thự, hai bên là những căn biệt thự xây san sát, cây cối um tùm. Phía sau một cây to bên cạnh biệt thự, cách đó khoảng hơn trăm mét, có người đàn ông mặc áo đen quần đen, đeo khẩu trang và mũ lưỡi trai, đứng đó nhìn về phía này từ xa.

Lý Vi Ý chưa kịp lên tiếng, Trương Tĩnh Thiền bên cạnh đã quát lớn: “Ai?!” rồi lao về phía trước. Viên cảnh sát và một vệ sĩ phía sau nghe tiếng cũng đuổi theo. Người đàn ông sau cây nhanh chóng lẩn đi, quay đầu bỏ chạy, rất nhanh đã mất dấu.

Lý Vi Ý đứng yên tại chỗ không động đậy, vệ sĩ còn lại căng thẳng bảo vệ bên cạnh cô. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh mơ hồ của tài xế trên chiếc xe Jeep đen mà cô đã nhìn thấy nhiều lần, cảm giác bất an ấy lại dâng lên trong lòng.