Hai tháng không gặp, tóc mai của Trương Mặc Vân đã bạc gần hết, người ông cũng gầy đi nhiều. Ông nắm tay vịn cầu thang, nhìn hai người, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trương Tĩnh Thiền, ông nhíu mày.
Ba người vào phòng Trương Tĩnh Thiền.
“Con là…” Trương Mặc Vân nhìn Trương Tĩnh Thiền.
“Bố, con đây.”
Lý Vi Ý: “Chú, con là Lý Vi Ý, lần này bọn con không hoán đổi, nói ra thì dài lắm.”
Trương Mặc Vân nhíu mày hỏi con trai: “Con đã đọc thư bố để lại chưa?”
Trương Tĩnh Thiền “ừm” một tiếng.
“Vậy tại sao mấy đứa vẫn quay lại đây?”
Lý Vi Ý vừa định giải thích nhưng Trương Tĩnh Thiền đã trả lời: “Bởi vì vẫn còn con sói nguy hiểm nhất đang ẩn náu bên cạnh bố, mà bố không hề hay biết.”
Trương Mặc Vân giật mình: “Là ai?”
“Có phải từ trước tới giờ bố chưa từng nghi ngờ Hứa Dị?”
Trương Mặc Vân ngồi xuống ghế, có vẻ hơi thất thần: “Cậu ta? Cậu ta không cùng phe với bọn chúng, hết lòng với bố trong mọi việc, bố cũng không bạc đãi cậu ta. Với tài năng của cậu ta, không việc gì phải…”
“Nếu Lưu Doanh là chị ruột của hắn thì sao?” Trương Tĩnh Thiền ngắt lời, “Nếu phần thưởng hắn nhận được từ bố, còn không bằng số lẻ mà bọn chúng âm thầm nuốt trọn thì sao? Như bố thấy đấy, biết mặt mà không biết lòng.”
Lý Vi Ý nói: “Cháu đã lấy được chiếc bút ghi âm bị mất từ năm 2022, trong két sắt nhà Hứa Dị.”
Trương Tĩnh Thiền nhìn chằm chằm Trương Mặc Vân, ngón tay gõ gõ lên tựa ghế rồi dừng lại.
Trương Mặc Vân trầm ngâm một lúc rồi nói: “Mẹ kiếp, thằng súc sinh này, đùa giỡn với ông đây xoay vòng vòng! Vậy bây giờ nên làm thế nào?”
Nhưng Trương Tĩnh Thiền lại hỏi: “Hợp đồng tương lai đã bán hết, nợ cũng đã trả xong rồi, tại sao bố vẫn chưa giao bản bằng chứng trong tay cho cảnh sát?”
Trương Mặc Vân đập bàn: “Bố đã bị mắc lừa! Hôm qua Trình Xuyên và Trương Phượng Minh đến tìm bố, thú nhận hết những việc chúng đã làm trong những năm qua, xin bố tha thứ. Ông đây đương nhiên không tha cho bọn chúng, nhưng chúng nói ngày mai sẽ nộp tất cả bằng chứng cho bố. Bố muốn xem chúng định giở trò gì, còn dây dưa với kẻ nào trong vụ này!”
Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý nhìn nhau, anh nói: “Vậy nên kiếp trước, bố và mẹ đều chết trong đám cháy lớn tối nay. Đây chỉ là kế hoãn binh của bọn chúng, chúng đã lường trước được bố muốn đánh đến tận cùng.”
Sắc mặt Trương Mặc Vân trở nên rất khó coi, ông đã từng thấy đám cháy đó trong mơ, hóa ra ngọn nguồn là đây.
Lý Vi Ý cũng hiểu ra. Suy cho cùng, Trương Mặc Vân là người rất tự phụ, ở một mức độ nhất định có thể nói là cứng đầu. Cuộc khủng hoảng nợ nần của Phúc Minh và sự phản bội của anh em, có lẽ là nỗi nhục nhã và thất bại lớn nhất mà ông gặp phải trong đời. Bây giờ nợ cuối cùng đã trả xong, lại có trong tay bằng chứng nắm chắc phần thắng, vừa vặn lúc này hai kẻ phản bội khóc lóc thảm thiết cúi đầu nhận lỗi, chắc chắn đã xoa dịu lòng tự tôn của ông rất nhiều. Lúc đó Trương Mặc Vân vẫn chưa biết sức ảnh hưởng của Hứa Dị, trong lòng ông, hai tên kia cộng thêm Lưu Doanh cũng không đấu lại ông. Ai ngờ mức độ tàn nhẫn và điên cuồng của kẻ chủ mưu đứng đằng sau, vượt quá dự đoán của tất cả mọi người. Trương Mặc Vân đi sai một bước, đã đánh mất tính mạng của mình và vợ.
Lý Vi Ý nói: “Chú, đối phương quá hiểu chú, nắm bắt tâm lý chính xác. Người này nhất định là Hứa Dị…” Cô vốn định nói: chỉ có hắn mới thông minh như vậy, nhưng lời đến miệng lại đổi thành: “Chỉ có hắn mới có tâm tư ác độc như vậy.”
Hai cha con yên lặng một lúc, Trương Tĩnh Thiền nói: “Cô ấy nói đúng.”
Trương Mặc Vân thở dài: “Hậu sinh khả úy *! Bố đã coi thường kẻ địch! Tiếp theo nên làm gì? Bố nghe theo các con.” Ông nhìn họ với ánh mắt thẳng thắn và kiên định.
*Hậu sinh khả úy: có nghĩa là kẻ sinh sau ắt hơn bậc đàn anh. Lớp trẻ là lực lượng mới, có sức vượt trội hơn hẳn các bậc tiền bối
Lý Vi Ý lại có phần khâm phục ông. Vị doanh nhân xuất phát từ hai bàn tay trắng đã trải qua vô vàn sóng gió này, mặc dù từng nếm trải vấp ngã vì tự phụ và coi thường kẻ địch, nhưng ông có thể ngay lập tức điều chỉnh tâm thế, chủ động nhận lỗi để tính bước tiếp theo.
Lý Vi Ý nhìn về phía Trương Tĩnh Thiền, anh bình tĩnh nói: “Có hai việc: Thứ nhất, lập tức báo cảnh sát, nộp bản bằng chứng trong tay bố. Mặc dù hiện tại không có bằng chứng rõ ràng chứng minh Hứa Dị liên quan đến chuyện này, nhưng chỉ cần phía cảnh sát điều tra, chắc chắn sẽ tìm ra nhược điểm của hắn. Thứ hai, người giúp việc Lưu Quế Chi và một người tên Lý Nghị Lâm là đồng phạm của chúng. Tối nay hai người này sẽ phóng hỏa. Bố bảo cảnh sát khống chế bọn họ, lục soát chỗ ở, rất có thể sẽ có phát hiện. Một lưới hốt trọn bọn chúng, hỏa hoạn sẽ không xảy ra nữa!”
Lý Vi Ý nghe mà tim nóng lên, nói: “Đúng vậy! Bọn con xuyên không nhiều lần, gặp nhiều thất bại nhưng vẫn tiếp tục tìm kiếm. Bọn con và chú đều đã chịu nhiều đau khổ, nhưng mỗi lần, chúng ta đều tiếng gần hơn với sự thật; tiến gần hơn tới thành công so với lần trước. Bây giờ, người nhà con đã bình yên, nợ của Phúc Minh cũng đã trả xong, kẻ chủ mưu đứng đằng sau đã rõ ràng, ngay cả bằng chứng chú cũng đã chuẩn bị hết rồi. Lần này, chúng ta một lưới hốt trọn bọn chúng, rồi kết thúc triệt để. Như vậy, sẽ hoàn thành nguyện vọng của chú, con và A Thiền không cần phải quay lại nữa, chú và cô sống lâu trăm tuổi, chúng ta sẽ gặp lại nhau vào năm 2022.”
Trương Tĩnh Thiền nắm chặt tay cô.
Trương Mặc Vân hít sâu một hơi, đứng dậy nói: “Được! Bây giờ bố sẽ tìm cảnh sát, có nên trực tiếp tìm đội điều tra kinh tế không?”
Lý Vi Ý hơi do dự, Trương Tĩnh Thiền nhìn cô một cái, nói: “Bố tìm Đinh Trầm Mặc, để ông ấy dẫn người của đội điều tra kinh tế đến đây, con tin ông ấy nhất.”
Trương Mặc Vân đi gọi điện thoại, Trương Tĩnh Thiền thì thầm với Lý Vi Ý: “Anh có một việc muốn nhờ em, có vẻ bố anh hoàn toàn không biết gì về Lý Nghị Lâm, nghe đến cái tên này, ông ấy không có phản ứng gì. Nhưng anh tin mẹ anh trong sạch. Chuyện này anh không tiện hỏi mẹ, em có thể nói chuyện với mẹ anh không?”
Con trai trưởng thành đi hỏi mẹ có quan hệ với người đàn ông khác hay không, quả thật rất khó xử, phụ nữ với phụ nữ sẽ dễ nói chuyện hơn chút. Lý Vi Ý gật đầu: “Để em lo.” Dù sao cô cũng đã gọi Ngô Hinh Tuệ là “mẹ” trong rất nhiều ngày, người phụ nữ này tính cách không phức tạp, Lý Vi Ý tự tin có thể hỏi ra.
Lý Vi Ý một mình xuống dưới tầng, kéo Ngô Hinh Tuệ vào một phòng, đóng cửa lại. Ngô Hinh Tuệ khá tò mò: “Chuyện gì bí mật thế con?”
Lý Vi Ý nắm tay bà, nói: “Cô, con có chuyện muốn hỏi cô. Cô nhất định phải nói thật với con, bởi vì có người muốn hại cô và chú!”
Ngô Hinh Tuệ lần này bởi vì chuyện con trai thành người thực vật, biết lo nghĩ nhiều hơn. Khi nghe thấy cô nói vậy, bà rất hoảng hốt.
“Có một người đàn ông tên Lý Nghị Lâm, có quan hệ như nào với cô ạ? Tại sao ông ta nhiều lần đến nhà tìm cô? Tại sao cô lại gặp ông ta?”
Ngô Hinh Tuệ ngây người, cúi đầu: “Ông ta… ông ta chỉ là một người bạn bình thường.”
“Nhưng ông ta đã bị những kẻ hại A Thiền lần trước mua chuộc, âm mưu phóng hỏa thiêu chết cô, chú và A Thiền. Cảnh sát đã nắm được bằng chứng, đang nhanh chóng đến biệt thự rồi, cũng sẽ bắt giữ ông ta.” Lý Vi Ý nhẫn nại nói, “Cô đã từng gặp Đinh Trầm Mặc rồi, ông ấy rất giỏi, dù cô và Lý Nghị Lâm có quá khứ như nào, ông ấy cũng sẽ điều tra rõ ràng. Bây giờ A Thiền nhờ con đến hỏi cô, chỉ hy vọng bên chúng ta nắm rõ được tình hình, tránh lúc đó chú Trương lại hiểu lầm cô!”
Ngô Hinh Tuệ có thể ngượng ngùng, có thể muốn giữ thể diện, có thể không thông minh, nhưng liên quan đến sự an toàn của chồng con, bà giống như những người vợ, người mẹ khác, không cho phép bất kỳ ai làm hại đến chồng con mình.
Sắc mặt bà trở nên xám xịt, nhưng vẫn kể lại mối quan hệ giữa bà và Lý Nghị Lâm một cách chi tiết.