A Thiền - Đinh Mặc

Chương 119: Bạn gái của tôi (2)




Lý Vi Ý được Trương Tĩnh Thiền nắm tay dẫn lên lầu. Anh im lặng suốt quãng đường, Lý Vi Ý lén nhìn anh. Thấy khuôn mặt bình thản, vẻ mặt điềm tĩnh, hoàn toàn không nhìn ra chút cảm xúc dao động nào của anh, như thể đây chỉ là một ngày bình thường, nắm tay nhau về nhà.

Vì vậy Lý Vi Ý cũng cúi đầu không nói gì. Quá nhiều chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, cô cũng không biết nên nói gì với anh.

Vào nhà, Trương Tĩnh Thiền buông tay cô ra và nói: “Còn vài tiếng nữa, em nghỉ ngơi cho khỏe, tối nay chúng ta sẽ đi qua đường hầm.”

Lý Vi Ý hỏi: “Anh có nhìn thấy người đó là ai không?” Cô nhớ trong kiếp trước, họ đã xem camera giám sát ở trạm xăng quay lại được kẻ gây tai nạn ô tô, chính là ngày hôm nay.

Trương Tĩnh Thiền đổi dép, cởi áo khoác vứt lên ghế xô pha, đáp: “Anh có nhìn thấy, đó là Trình Xuyên.”

Lý Vi Ý thở dài: “Quả nhiên là ông ta.”

Trương Tĩnh Thiền ngồi xuống ghế xô pha, hai tay gác lên tay vịn, ngả đầu ra sau, từ từ thở hắt ra. Dáng vẻ anh rất mệt mỏi, nhưng đôi mắt đen sâu thẳm vẫn nhìn chằm chằm vào người cô.

Lý Vi Ý bị anh nhìn đến nỗi trong lòng hoảng hốt, lần nào cũng vậy, cô cũng không biết tại sao. Cô nói: “Em đi tắm và thay quần áo.”

“Đi đi.”

Cô quay người định đi, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, đi đến bên cạnh anh và nói: “Em đi tắm không phải bởi vì… Em không bị anh ta làm gì cả.”

Trương Tĩnh Thiền không nói gì, cầm tay cô rồi hôn nhẹ lên.

Lý Vi Ý tắm rửa xong rất sảng khoái, tinh thần cũng thoải mái hơn rất nhiều. Lúc ra khỏi phòng tắm, cô phát hiện Trương Tĩnh Thiền đã đặt đồ ăn, ngay cả đũa cũng đã dọn ra cho cô. Sau một ngày dài dày vò, cô cũng đói rồi, không nói hai lời ngồi xuống bắt đầu ăn.

Lúc cô ăn xong, mới chú ý thấy hôm nay Trương Tĩnh Thiền ăn rất nhiều, ăn hết sạch một hộp cơm lớn, các món còn lại cũng bị anh xử lý hết. Cô biết rõ sức ăn bình thường của anh, hôm nay ít nhất phải ăn gấp đôi.

Nhìn anh bình tĩnh dọn dẹp hộp đựng thức ăn, Lý Vi Ý hỏi: “Anh đói bao lâu rồi?”

Trương Tĩnh Thiền đứng dậy xách túi rác ra cửa, nói: “Tại sao em lại nghĩ anh đói?”

Lý Vi Ý nhìn bóng lưng anh, cúi đầu nhắn tin cho Lê Duẫn Mặc: “Mấy ngày nay anh ấy có ăn uống hẳn hoi không?”

Lê Duẫn Mặc trả lời ngay lập tức: “À, nếu chị không hỏi thì em cũng không để ý. Hai ngày nay hình như chỉ có mình em ăn hết đồ ăn, mỗi bữa đều no căng bụng. Anh Thiền ăn rất ít!”

Lại thêm một tin nhắn: “Hơn nữa hôm qua anh ấy thức trắng đêm!”

Trương Tĩnh Thiền vứt rác xong quay lại, Lý Vi Ý ngáp một cái to, anh nhìn đồng hồ và nói: “Em mệt thì ngủ một lát đi.”

Lý Vi Ý: “Còn anh thì sao?”

Anh trả lời: “Anh còn vài việc cần bàn bạc với Đinh Trầm Mặc.”

“Vậy anh làm xong thì lên giường ngay nhé.”

“Ừm.”

Lý Vi Ý leo lên giường, để lại một nửa chỗ trống cho anh. Ban đầu cô không thấy buồn ngủ lắm, muốn kéo anh cùng nghỉ ngơi, nhưng cuối cùng trong lúc chờ đợi, cô đã thật sự thiếp đi.

Khi cô tỉnh dậy đã là hai tiếng sau, là lúc hoàng hôn buông xuống. Cô ngồi dậy, mới thấy Trương Tĩnh Thiền không biết từ lúc nào đã kéo một cái ghế, ngồi ở cửa phòng, đôi chân dài duỗi ra, hai tay đặt trên tay vịn, đầu ngả ra sau, ngủ với tư thế như vậy.

Lý Vi Ý chân tay nhẹ nhàng bước đến, ngồi xổm xuống bên cạnh tay anh, tựa đầu lên tay vịn, nhìn anh. Nhìn khoảng vài phút, đầu anh bỗng ngẩng lên, mở mắt ra nhìn thấy cô.

Ánh sáng trong phòng mờ ảo, hai người yên lặng nhìn nhau, Lý Vi Ý nắm lấy một cánh tay anh, người nghiêng về phía trước hôn anh. Anh dùng tay còn lại giữ chặt gáy cô. Hai người như hai con cá thiếu nước, tìm kiếm oxy và độ ẩm trong hơi thở của nhau.

Hai người hôn trong tư thế đó một lúc, Lý Vi Ý làu bàu: “Chân em tê…” Cô đứng dậy, Trương Tĩnh Thiền buông đầu cô ra, khẽ cười.

Lý Vi Ý đứng thẳng người, anh ngồi ngẩng đầu nhìn cô, vẫn không nhúc nhích. Lý Vi Ý đá vào chân anh một cái: “Anh sao thế.”

“Ý em là gì?” Giọng Trương Tĩnh Thiền còn khàn hơn cả ban ngày.

Lý Vi Ý lại nắm lấy tay anh, véo mạnh một cái, giận dữ nói: “Em bị người khác bắt đi, rất nguy hiểm, còn chứng kiến… chứng kiến anh rể bị trúng đạn ngay trước mắt…” Nước mắt cô trào ra: “Mặc dù ngày mai chúng ta có thể thay đổi lịch sử để anh rể bình yên vô sự, nhưng em thật sự sợ chết đi được. Bây giờ vất vả lắm mới trở về, anh là bạn trai mà tại sao lại chẳng hề xúc động tẹo nào, người bình thường chẳng phải nên ôm em khóc lóc, rồi cố gắng an ủi sao? Sao anh lại như không có chuyện gì xảy ra vậy!”

Cô giằng khỏi tay anh rồi đi về phía cửa phòng. Trương Tĩnh Thiền đứng bật dậy, chân dài bước một bước đã đuổi kịp, nắm lấy tay cô rồi kéo vào trong lòng. Lý Vi Ý giãy giụa qua loa vài cái rồi vùi mặt vào lòng anh không động đậy.

“Em muốn thấy anh mất kiểm soát vì em sao?”

Câu hỏi này… Lý Vi Ý trực tiếp cắn nhẹ vào ngực anh. Rõ ràng cảm nhận được đôi tay ôm cô của anh càng siết chặt hơn.

“Muốn thấy không?” Anh lại hỏi.

Lý Vi Ý lúc này mới hơi hoảng hốt, nỗi sợ bị người nào đó hỏi ba câu liên tiếp bỗng ập đến, cô nói: “Thực ra cũng không phải…” Lời còn chưa nói hết cô đã bị anh bế ngang người lên, Lý Vi Ý hít nhẹ một hơi, nhìn sắc mặt anh trầm xuống hơn nhiều so với lúc nãy, cuối cùng cũng ý thức được sự nguy hiểm thuộc về người đàn ông này.

Cô bị đặt mạnh xuống giường, Trương Tĩnh Thiền đã đè lên, giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu. Cô nghe thấy hơi thở hơi mạnh mẽ của anh, không khỏi run nhẹ. Anh nhìn cô một cái trong bóng tối, điên cuồng hôn xuống.

Trước tiên là tùy ý hành hạ đôi môi đỏ mọng của cô, hôn đến mức cô gần như thở không nổi, Trương Tĩnh Thiền mới tạm buông tha. Anh bắt đầu hôn lên trán, má, chóp mũi, xuống cổ rồi đến xương quai xanh của cô. Anh cởi từng cúc áo cản trở làn da quyến rũ, giọng Lý Vi Ý mềm nhũn như chim non: “Đừng…”

“Không phải em muốn thấy anh như thế này sao? Để em được toại nguyện!” Anh lại giữ chặt bàn tay định ngăn cản của cô, tiếp tục vùi đầu xuống. Ngay cả ngón chân của Lý Vi Ý cũng cong lên, vừa muốn kêu vừa muốn khóc nhưng lại không muốn để anh dừng lại. Hai tay cô luồn vào mái tóc đen của anh, nhẹ nhàng xoa.

Mãi đến cuối cùng, ngay cả eo cô cũng bị anh nếm thử hết một lượt. Lúc này anh mới ôm cô đang quần áo xộc xệch vào lòng, vùi mặt vào hõm vai cô, điều chỉnh nhịp thở gấp gáp của mình.

Lý Vi Ý cũng chẳng khá hơn là bao, đầu óc choáng váng như thể có ánh sáng trắng nhấp nháy trước mắt. Cơ thể cô nhạy cảm đến mức khác thường, chỉ cần anh mút mạnh chút là toàn thân như có điện chạy qua, hơi thở trở nên gấp gáp. Đây là cảm giác mà chưa từng ai mang lại cho cô, rõ ràng còn xa mới đến bước cuối cùng, nhưng cô đã khóc.

Trương Tĩnh Thiền hôn lên nước mắt cô, nói: “Ngốc thế, có gì mà khóc?”

Lý Vi Ý: “Anh… có ổn không? Chỉ thế thôi sao?”

“Không sao.” Cuối cùng anh cũng rời khỏi người cô, nằm ngửa trên giường, kéo chăn đắp lên eo, “Anh bình tĩnh lại một chút rồi đi tắm.”

Lý Vi Ý cũng không biết nói gì mới được, bèn nói: “Lần sau em không dám chọc anh nữa, dữ dội quá.”

Anh khẽ cười, giơ cánh tay choàng lên mắt, chỉ để lộ sống mũi và cằm, anh lên tiếng: “Lý Vi Ý, không phải anh không để ý em, không phải tâm trạng anh không xúc động… Bao nhiêu năm nay, anh đã rất ít khi có cảm xúc dao động như hai ngày nay, kiểm soát và kìm nén là bản năng của anh. Nếu không anh không biết sẽ làm gì với em. Hôm nay mới làm như này em đã khóc rồi. Anh nói anh còn đang kiềm chế hơn nửa cảm xúc và kích động, em có tin không?”

Lý Vi Ý ghé lên vai anh, khẽ nói: “Nhưng em hi vọng ở trước mặt em, anh không cần kìm nén, không cần nhẫn nhịn, anh có thể mất kiểm soát.”

Trương Tĩnh Thiền quay đầu, nhìn thấy đôi mắt trong trẻo ấm áp. Anh bỗng hiểu ra, lúc trước cô không thực sự giận, là cô cố ý, cô hiểu hết tất cả.

Cổ họng Trương Tĩnh Thiền hơi nghẹn, không nói nên lời, lại lật người đè lên cô. Lần kìm kẹp và cắn mút này cuối cùng cũng có dấu hiệu mất kiểm soát, cô thậm chí nhỏ giọng van xin: “Em không chịu nổi nữa, thật sự không chịu nổi…” Anh cũng không đếm xỉa, đôi mắt nóng như lửa, lại sâu như giếng. Cuối cùng, đôi mắt anh đỏ ngầu hiếm thấy, tha cho cô nhưng vẫn ấn cô vào ngực không buông.

Lý Vi Ý ngoan ngoãn nép vào lòng anh, nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể anh.

“Em rất muốn vòng lặp sớm kết thúc.” Cô nói, “Mọi người đều yên ổn, không ai chết cả, những kẻ làm điều xấu đều bị đưa vào tù. Sau đó…” Cô ngước mắt nhìn anh, trong đó đã là ý cười như tuyết đầu mùa đông tan chảy: “Chúng ta sẽ có một tình yêu tuyệt vời nhất.”

Trương Tĩnh Thiền cúi đầu hôn cô, hứa hẹn: “Tất cả những mong muốn của em, anh đều sẽ thực hiện hết.”