A Thiền - Đinh Mặc

Chương 118: Bạn gái của tôi (1)




Vưu Minh Hứa và Ân Phùng tốn khá nhiều công sức để dẫn Lý Vi Ý ra khỏi biệt thự. Cuối cùng, Vưu Minh Hứa đi một mình đánh lạc hướng đối phương, dẫn dụ phần lớn bảo vệ của biệt thự đi; còn Ân Phùng thì công khai dẫn Lý Vi Ý rời đi. Anh ta mở khóa ra khỏi phòng ngủ chính, đi vòng qua cầu thang thoát hiểm, cuối cùng chạy từ cổng chính biệt thự ra ngoài.

Còn phía Vưu Minh Hứa, đến khi bảo vệ đuổi tới, vừa hay thấy cô ấy và Đinh Trầm Mặc đang đi lại bên ngoài tường cao của biệt thự. Vưu Minh Hứa nói muốn hỏi thêm Hứa Dị, sau khi bảo vệ báo với quản gia, họ bị từ chối dứt khoát.

Bốn người đều quay lại xe của Đinh Trầm Mặc, lập tức lái đến con đường lớn cách biệt thự 5 km mới dừng xe.

Vưu Minh Hứa nói: “Lý Vi Ý, tôi sẽ lập tức báo cáo với cục, kết hợp với bằng chứng cô đã giao cho phòng điều tra kinh tế trước đó, cùng với cây bút ghi âm này, tôi nghĩ cục sẽ ngay lập tức triển khai điều tra chuyên biệt đối với Hứa Dị. Cô là nạn nhân của vụ án giết người bắt cóc này, cũng là nhân chứng quan trọng, phải lập tức theo tôi về cục.”

Lý Vi Ý khoác một chiếc chăn mỏng, do Ân Phùng tốt bụng đưa cho. Cô nắm góc chăn, giọng hơi khàn: “Tôi muốn gọi cuộc điện thoại trước.”

Đinh Trầm Mặc gật đầu với Vưu Minh Hứa, đưa điện thoại cho Lý Vi Ý.

Chỉ mới đổ chuông ba tiếng, đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng lạnh nhạt của Trương Tĩnh Thiền truyền đến: “Lão Đinh, đừng nói với tôi là vẫn chưa cứu được người.”

Lý Vi Ý mím môi cười, nói: “Là em.”

Đầu dây bên kia im lặng.

Lý Vi Ý: “Sao anh không nói gì? Còn không hỏi em có ổn không.”

Vưu Minh Hứa và Đinh Trầm Mặc đồng thời mở cửa bước xuống xe, Ân Phùng vẫn đang để tay trên ghế giữa hai chân, lưng thẳng tắp, rất hứng thú lắng nghe. Vưu Minh Hứa mở cửa xe túm lấy cổ áo anh ta, anh ta bị kéo ra khỏi xe.

Câu trách móc của Lý Vi Ý vừa được nói ra, hốc mắt đã ươn ướt.

Trương Tĩnh Thiền nói: “Anh tưởng mình nghe nhầm.”

Giọng anh còn khàn hơn cả cô, âm thanh giống như đã lâu không được ngủ ngon. Lý Vi Ý lập tức nói: “Em không sao.”

“Em có phải chịu đói không?” Trương Tĩnh Thiền hỏi.

“Không, đồ ăn trong đó khá được.”

Giọng anh thêm ý cười: “Vậy… em có bị thương không?”

Lý Vi Ý bất đắc dĩ trả lời: “Em bị ngã một phát.”

“Sao lại ngã?”

“Bò trong ống thông gió, em ngốc quá, bị rơi xuống, chuyện nhỏ thôi.”

“Lát nữa gặp để anh xem vết thương.”

Lý Vi Ý rầu rĩ nói: “Có lẽ không tiện lắm.”

“Tại sao?”

“Em bị thương trên mông với lưng.”

“…”

Trong điện thoại rất yên lặng, có thể nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng nhưng không yên ổn của nhau.

“Anh xin lỗi.” Trương Tĩnh Thiền nói.

Lý Vi Ý lập tức ngồi thẳng dậy, nói: “Sao anh phải xin lỗi! Anh đã làm hết sức có thể rồi, em bị bắt cóc đâu phải lỗi của anh. Hơn nữa, hơn nữa anh còn mời được người giỏi đến cứu em. Đinh Trầm Mặc đã kể với em rồi, nếu không phải anh quyết định dứt khoát, có lẽ bây giờ em vẫn còn đang cạy sàn trong phòng bí mật đấy!”

Trương Tĩnh Thiền nhẹ nhàng hít một hơi: “Ngốc.”

Lý Vi Ý: “Anh mới ngốc ý.”

“Em đang ở đâu? Anh qua đón.”

“Họ nói anh đi làm việc quan trọng…”

“Anh làm gần xong rồi, thứ cần xác nhận đã xác nhận, gặp mặt rồi nói.”

Hai người hẹn địa điểm, cúp điện thoại, Lý Vi Ý ngẩng đầu lên, thấy Vưu Minh Hứa một tay tựa cửa xe, cúi đầu nhìn cô: “Cô muốn đi tìm anh ta? Không theo chúng tôi về cục à?”

Lý Vi Ý: “Cảm ơn mọi người đã cứu tôi, thật sự rất cảm ơn. Nhưng hôm nay tôi và anh ấy còn có chuyện rất quan trọng phải làm, làm xong… ngày mai, chúng tôi sẽ đến cục cảnh sát.”

Ánh mắt cô gái này quá trong trẻo và chân thành, Vưu Minh Hứa suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Được, dù sao hôm nay tôi cũng phải viết báo cáo trước. Nhưng hai người nhất định phải chú ý an toàn, nếu bị Hứa Dị bắt cóc thêm lần nữa, chúng tôi chỉ còn cách đối đầu trực tiếp với hắn thôi.” Cô ấy dừng lại, gõ gõ ngón tay lên khung cửa xe, nói: “Tôi không biết hai người đang giấu bí mật gì, nhưng xin hãy tin tưởng vào cảnh sát.”

Lý Vi Ý gật mạnh đầu.

Đinh Trầm Mặc cũng đứng cạnh xe, yên lặng lắng nghe, đợi Vưu Minh Hứa dẫn Ân Phùng đang tung tăng đi về, ông nói với Lý Vi Ý: “Lại lừa dối rồi, ngày mai hai người… sẽ không xuất hiện, phải không?”

Lý Vi Ý mỉm cười: “Chú cũng hiểu mà, một lời nói dối thiện chí. Lão Đinh, chúng ta sẽ gặp lại vào ngày 11 tháng 9 năm 2014.”

——

Trương Tĩnh Thiền cúp điện thoại, bảo Lê Duẫn Mặc quay đầu xe ở ngã tư, chiếc xe Jeep màu đen trong tầm mắt dần dần đi xa.

Lê Duẫn Mặc: “Không đi theo nữa sao?”

Trương Tĩnh Thiền: “Không đi theo nữa. Tôi biết tối nay hắn sẽ xuất hiện ở đâu. Cậu xuống xe ở ngã tư tiếp theo đi, những việc sau này, cậu không cần lo nữa.”

Lê Duẫn Mặc ngẩn người.

Họ nhanh chóng đến ngã tư, Lê Duẫn Mặc dừng xe sát lề, Trương Tĩnh Thiền ngồi vào ghế lái. Lê Duẫn Mặc đứng bên đường, Trương Tĩnh Thiền tay nắm vô lăng, quay đầu nhìn cậu.

“Hai người… tiến vào vòng lặp sao?” Lê Duẫn Mặc hỏi, vẻ mặt cậu ta giống như một chú chó con bị bỏ rơi, mù mịt và bất an.

Trương Tĩnh Thiền gật đầu, nhìn cậu ta một lúc rồi nói: “Lê Duẫn Mặc, tôi sẽ khiến lần này trở thành vòng lặp cuối cùng, mang chú Lê trở lại.”

Lê Duẫn Mặc chun mũi: “Cảm ơn anh.”

“Người phải cảm ơn là tôi.” Trương Tĩnh Thiền nở nụ cười, ánh nắng chiều chiếu lên khuôn mặt anh, đường nét rõ ràng, vẻ mặt ngay thẳng, “Lần tới gặp, cậu lại là Phó tổng giám đốc Tập đoàn Huy Tụy, đừng để làm biểu cảm thảm thương như vậy.”

Lê Duẫn Mặc đứng tại chỗ, nhìn chiếc xe đi xa dần. Như Trương Tĩnh Thiền đã nói, đợi khi họ hoàn thành sửa đổi một lần nữa, cậu cũng sẽ bị che lấp. Cậu nheo mắt nhìn mặt trời chói chang bên trên, ngắm nhìn thế giới này thêm vài lần nữa. Hôm nay, cậu sẽ tiêu sạch tất cả tiền tiết kiệm, rồi mặt dày đi tỏ tình với nữ thần quen biết trong kiếp này. Dù sao ngày mai tỉnh dậy, mình lại là anh chàng đẹp trai giàu có rồi, chậc…

—-

Xe dừng dưới nhà Lý Vi Ý, Vưu Minh Hứa lên trên tầng kiểm tra, đã an toàn không có ai.

Mấy người đợi bên xe, vừa rồi Vưu Minh Hứa xin Đinh Trầm Mặc một điếu thuốc để hút thì bị Ân Phùng tức giận giật lấy bẻ gãy, rồi vứt vào thùng rác. Vưu Minh Hứa đang nhỏ giọng dạy dỗ, Đinh Trầm Mặc ngậm thuốc cười híp mắt hóng chuyện. Chỉ có Lý Vi Ý đang trông ngóng.

Chiếc xe nhỏ của Lê Duẫn Mặc lái đến, phanh gấp trước mặt họ. Trên xe chỉ có một mình Trương Tĩnh Thiền.

Lý Vi Ý ngây người nhìn Trương Tĩnh Thiền cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe, khóa xe rồi cho chìa khóa vào túi quần, anh ngẩng đầu nhìn cô. Anh vẫn mặc bộ áo khoác màu xám đen hôm qua, quần dài đen, tóc hơi rối, trên cằm có chút râu sắp mọc. Anh đi về phía cô.

Rõ ràng chỉ mới một ngày một đêm không gặp, nhưng tim Lý Vi Ý lại đập rất nhanh. Cô cúi đầu, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào anh.

Trương Tĩnh Thiền đi đến bên cạnh cô, rất tự nhiên nắm lấy tay cô, nói với Đinh Trầm Mặc và những người khác: “Lần này thật sự cảm ơn mọi người nhiều! Sau này nếu có việc gì cần đến tôi, tôi nhất định sẽ giúp hết sức.”  

Lý Vi Ý hiểu sức nặng lời hứa này của anh, không chỉ cho kiếp này sắp bị che lấp, mà còn là tương lai lâu dài. Dù những cảnh sát này không còn nhớ đến anh, Trương Tĩnh Thiền trong tương lai lúc lấy lại tất cả cũng sẽ quan tâm đến họ, khi cần thiết sẽ sẵn sàng ra tay giúp đỡ.

Vưu Minh Hứa chỉ cười: “Không cần như vậy đâu, đây là chuyện trong phạm vi trách nhiệm của chúng tôi. Cho hai người một đêm thôi, ngày mai nhất định phải có mặt ở Cục Cảnh sát.”

Trương Tĩnh Thiền và Lý Vi Ý trao đổi ánh mắt, anh gật đầu: “Ngày mai chúng tôi sẽ đến.”

Đinh Trầm Mặc thở dài, nhìn Vưu Minh Hứa bằng ánh mắt thương hại.

Nhìn theo cặp đôi này lên lầu, Vưu Minh Hứa hiển nhiên đã hiểu lầm ánh mắt vừa rồi của Đinh Trầm Mặc, nói: “Ông yên tâm, tôi đã cử hai người, 24/24 mang súng bảo vệ họ, sẽ không để Hứa Dị ra tay được nữa.”

Đinh Trầm Mặc gật đầu.