Lúc Trương Tĩnh Thiền và Lê Duẫn Mặc đến sở cảnh sát, Đinh Trầm Mặc đã ở đó rồi. Đinh Trầm Mặc đi cùng hai người xem Chung Nghị, nhìn thấy người nhà Lý đang đau đớn tuyệt vọng.
Đinh Trầm Mặc chú ý thấy so với những người khác kinh hồn bạt vía khóc lóc, thì Trương Tĩnh Thiền mặc dù mắt đỏ hoe nhưng lại bình tĩnh hơn nhiều. Chỉ có vẻ u ám bao trùm khắp gương mặt, khiến chàng trai trẻ này trông có vẻ rất đáng sợ.
Đinh Trầm Mặc kêu Trương Tĩnh Thiền sang một góc không người, nói: “Manh mối bị đứt đoạn rồi.”
Trương Tĩnh Thiền đút hai tay trong túi quần, giương mắt nhìn ông ta.
Đinh Trầm Mặc giật thót một cái trong lòng, nghĩ bụng mẹ nó, ông đây từng này tuổi rồi, mà vẫn bị ánh mắt của thằng nhóc hai mươi mấy tuổi này hù cho hoảng sợ.
Đinh Trầm Mặc ho một tiếng, nghiêm túc nói: “Bốn kẻ bắt cóc này xảy ra tranh chấp, tên cầm đầu bắn chết ba tên còn lại, cuối cùng hắn bắn nhau với cảnh sát thì bị bắn trúng đạn lạc *. Đúng là bọn chúng có thù với Chung Nghị, nhưng đã là chuyện từ mấy năm trước rồi. Camera giám sát chỉ quay được chúng chạy trốn trên đường đến bờ sông, ném một người xuống sông, quần áo và vóc dáng rất giống Lý Vi Ý. Cộng thêm cuộc gọi ẩn danh của chúng tới cảnh sát, cũng thừa nhận điều đó.”
(* Đạn lạc là viên đạn sau khi được bắn ra từ súng sẽ bắn trúng mục tiêu ngoài ý muốn)
Trương Tĩnh Thiền nhướn mi mắt lên, cười chế giễu: “Ông tin sao?”
Đinh Trầm Mặc bực mình bởi thái độ của anh, ông ta không vui nói: “Cảnh sát điều tra vụ án dựa trên chứng cứ. Tạm thời có, ngoài để trả thù ra, bọn chúng không có động cơ khác. Nhưng vụ án này đã được xác định là án hình sự nghiêm trọng, nhất định sẽ điều tra sâu, làm rõ chân tướng.”
Trương Tĩnh Thiền lại hỏi: “Trước khi bốn tên côn đồ chết, ngoài bờ sông ra, camera giám sát còn quay được bọn chúng đi đâu khác không?”
Mặc dù cảm thấy thái độ của anh quá cứng rắn, Đinh Trầm Mặc vẫn không khỏi tán thưởng nhìn anh, nói: “Vấn đề là ở đây, trước khi bị cảnh sát vây bắt, chúng đã đi ngang qua con phố rất đông đúc và rẽ vào vài ngõ nhỏ không có camera. Lúc đó lượng xe cộ quá đông, chúng tôi không thể phán đoán liệu chúng có tiếp xúc với ai hay có đồng bọn khác không.”
Trương Tĩnh Thiền chống một tay lên tường, cúi đầu suy nghĩ một lúc, nói: “Lão Đinh, mọi thứ đều như được sắp đặt, quá trùng hợp, manh mồi bị đứt đoạn quá hoàn hảo.”
Đinh Trầm Mặc lập tức nói: “Năm đó tôi đã nói tên nhóc như cậu rất thích hợp thi vào trường cảnh sát…” Ông ta nói được một nửa thì im bặt.
Trương Tĩnh Thiền nhìn ông ta một cái.
Đinh Trầm Mặc: “Coi như tôi không nói gì, không biết gì cả.”
“Tôi biết kẻ chủ mưu đứng đằng sau là ai.”
“Ai?”
“Hứa Dị, chủ tịch Tập đoàn Mộc Thần.”
Đinh Trầm Mặc trợn to mắt: “Lời này không thể nói lung tung được, Hứa Dị là một trong những doanh nhân hàng đầu của thành phố, tại sao lại thuê tội phạm giết người, bắt cóc Lý Vi Ý?”
Trương Tĩnh Thiền lạnh lùng cười nhạo: “Tôi đã tra ra hắn là em trai ruột của Lưu Doanh, rất có thể là kẻ chủ mưu vụ án phóng hỏa và đâm tôi trở thành người thực vật năm đó. Lý Vi Ý đã giao cho ông một bản bằng chứng. Chỉ cần đội điều tra tìm hiểu nguồn gốc, truy rõ dòng tiền năm đó, tôi không tin hắn là người trong sạch.” Một lát sau, anh lại nói: “Hứa Dị đã theo đuổi Lý Vi Ý tám năm nay, nhưng chưa từng thành công.”
Lần này Đinh Trầm Mặc hoàn toàn sững sờ. Ông ta không chỉ là cảnh sát hình sự, mà còn là một nhà biên kịch. Trong nháy mắt, trong đầu ông ta tưởng tượng ra kịch bản hoàn chỉnh về tình yêu hận thù, cưỡng bức chiếm đoạt. Nếu Hứa Dị thật sự là kẻ chủ mưu đứng đằng sau, hắn vừa oán hận Lý Vi Ý giao nộp chứng cứ chống lại mình, lại thêm bao nhiêu năm yêu mà không có được. Với mối quan hệ, thủ đoạn và năng lực của hắn trong tỉnh, có thể mua chuộc mấy kẻ tử tù bị truy nã để gây án là điều có thể xảy ra.
Nhưng Đinh Trầm Mặc vẫn tuân thủ bản năng của một cảnh sát hình sự, lắc đầu nói: “Những điều này chỉ là suy đoán của cậu, không có bằng chứng. Nhưng tôi sẽ lập tức báo cho Đinh Hùng Vĩ. Cậu yên tâm, cấp dưới của em trai tôi rất giỏi, nếu thật sự là Hứa Dị làm, sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ điều tra ra!”
“Sớm hay muộn sao? Đã không kịp rồi!” Trương Tĩnh Thiền nhìn ông ta, “Lý Vi Ý còn ở trong tay hắn ta thêm một phút nữa thì tôi…” Anh dừng lại không nói nữa.
Đinh Trầm Mặc im lặng không nói gì.
“Lão Đinh.” Trương Tĩnh Thiền nói, “Chẳng lẽ ông không thấy thủ đoạn này rất quen thuộc sao? Năm đó tôi bị đâm xe thành người thực vật, cũng rất trùng hợp có một công nhân. Ngay đúng lúc chúng tôi sắp rời đi với bằng chứng trong tay, thì công nhân say rượu đột nhiên xuất hiện, nhầm lẫn thao tác điều khiển xe cần cẩu đâm vào tôi rồi nhận tội. Vụ án phóng hỏa cũng vậy, mối tình đầu của mẹ tôi cũng tình cờ thường xuyên xuất hiện trong khoảng thời gian đó, đốt chết cả gia đình tôi. Ngay cả chính ông ta cũng chết cháy, nhờ vậy mà cảnh sát miễn được việc bắt hung thủ. Đây là thủ đoạn thường dùng của hắn, dùng tiền mua mạng người, giết người diệt khẩu, không để lọt một kẽ hở nào.”
Lần này Đinh Trầm Mặc không thể nói được lời nào.
Trương Tĩnh Thiền lạnh lùng nhìn chằm chằm ông, cuối cùng ném một lưỡi dao: “Ông cũng giống như vậy, đáng lẽ ra ông chết vào tháng 8 năm 2014. Lúc đó ông giữ chặt không buông vụ án bố tôi tử vong ngoài ý muốn, cuối cùng trên con đường núi vì nguyên do không rõ ràng, ông chạy quá tốc độ bị lật xe lao xuống vực.”
Đinh Trầm Mặc há miệng, khẽ cử động môi.
Trương Tĩnh Thiền cười lạnh một tiếng, nói: “Vậy nên ông vẫn còn muốn chờ kết quả điều tra từ phía cảnh sát sao? Ông muốn nhìn thấy Vi Ý chịu đựng giày vò thêm bao nhiêu ngày, thậm chí là bao nhiêu tháng nữa? Hay là ông muốn nhìn thấy tôi và hắn ta đồng quy vu tận?”
Đinh Trầm Mặc: “…”
Sao càng nói, lại càng giống như lão già đã nghỉ hưu như ông mà không giúp, thì sẽ trở thành tội nhân muôn đời gây nên cái chết của cặp đôi này vậy?
Đinh Trầm Mặc giậm chân một cái, nói: “Thằng nhóc này, ông đây theo chủ nghĩa duy vật, những lời đó sau này đừng nói. Ông đây sợ cậu rồi, đợi đó! Tôi tìm em trai nghĩ cách.”
—
Trong căn phòng bí mật không có đồng hồ, cũng không có cửa sổ. Lý Vi Ý không biết bây giờ là mấy giờ, nhưng cô cảm thấy hẳn đã là đêm khuya.
Sau khi Hứa Dị đi, cô ngồi ngẩn ngơ một lúc, hít một hơi thật sâu đứng dậy, lau nước mắt trên khóe mắt, bắt đầu nhìn kỹ từng tấc một trong căn phòng này.
Khoảng mười mấy phút sau, cô khẳng định: Không có lắp đặt camera. Đây hẳn là nơi bí mật nhất của Hứa Dị, nên ngược lại sẽ không lắp đặt bất kỳ thiết bị giám sát nào.
Nghĩa là, hắn không nhìn thấy hành động của cô trong này.
Hắn chắc chắn rằng cô không thể thoát ra ngoài, ở đây cũng không có bất kì dụng cụ sắc nhọn nào cô có thể sử dụng. Hắn là người cực kỳ cẩn thận, sẽ không bỏ sót.
Một lúc sau, cô đứng cạnh chiếc bàn làm việc, ngước nhìn lên ống thông gió điều hòa trên trần nhà, dài khoảng 80 cm, rộng khoảng 30 cm. Với cơ thể của cô, miễn cưỡng có thể chui lọt qua được. Nhưng cô chưa từng bò qua loại đường ống này, cũng không rõ cấu tạo bên trong. Nó có thông ra bên ngoài không? Liệu cô có bị mắc kẹt giữa đường không? Bên ngoài liệu có bức tường cao cô không thể nhảy xuống không?
Lý Vi Ý đau đầu gãi tóc, quyết định tạm thời từ bỏ hành động mạo hiểm, liều lĩnh này. Cô lại chạy đến cửa nghe ngóng, không thấy tiếng động gì, cô quay đầu lại nhìn về phía két sắt, đi tới rồi ngồi xổm xuống.
Trong chiếc két sắt của căn phòng bí mật được Hứa Dị dày công xây dựng, cất giấu thứ gì?
Lý Vi Ý xoay nút quay, màn hình sáng lên, yêu cầu nhập mật khẩu 8 số.
Lý Vi Ý ngơ ngác một lúc.
Hứa Dị chỉ có vài đoạn ký ức mơ hồ về kiếp trước, nhưng cô nhớ được hầu hết mọi thứ.
Nếu nhập sai, liệu có phát ra âm thanh cảnh báo không?
Cô do dự giơ ngón tay lên, rồi lại do dự hạ xuống.