A Thiền - Đinh Mặc

Chương 109: Khát vọng của kẻ ác (2)




“Đầu em còn đau không?” Hứa Dị lộ vẻ đau xót, “Có dọa đến em không? Thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể ép buộc, anh xin lỗi em.”

Nhưng Lý Vi Ý chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt vô cùng xa lạ, hắn càng tỏ ra dịu dàng thì càng khiến trái tim cô run sợ. Cô lạnh lùng hỏi: “Anh rể tôi sao rồi? Anh ấy sao rồi?” Nước mắt cô lại tuôn rơi.

Hứa Dị nhìn cô, đi tới cũng ngồi xuống giường, nhưng cách cô một khoảng đủ cho hai người nữa. Lý Vi Ý vô thức căng chặt sống lưng, lùi người ra sau. Hắn gồi vắt chân, hai bàn tay đan lại đặt lên đùi, dịu dàng nói: “Đừng sợ, đó là người thân của em, làm sao anh có thể mạnh tay được? Chỉ là Chung Nghị quá mạnh, buộc những kẻ dưới trướng phải nổ súng. Không bắn trúng chỗ hiểm, anh ta sẽ không sao, chỉ phải nằm viện một thời gian thôi.”

Hắn nhìn cô với ánh mắt chân thành.

Quả nhiên là Lý Vi Ý thở phào nhẹ nhõm.

Cô nói: “Hứa Dị, tại sao anh lại làm chuyện như này? Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Hắn ta trả lời: “Bao nhiêu năm như vậy, em còn chưa hiểu sao?”

“Nhưng đây là phạm pháp!” Lý Vi Ý nhìn hắn với vẻ khó tin, “Hứa Dị, tôi biết có thể anh chỉ là bị kích động nhất thời, với địa vị và thân phận như anh, không cần phải phạm sai lầm trong việc này! Anh thả tôi ra, để tôi về, chỉ cần Chung Nghị không sao, tôi… tôi sẽ coi như không biết gì hết, chỉ coi mấy tên kia là bọn côn đồ, cướp bóc. Chúng ta đã quen nhau bao nhiêu năm rồi, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì với cảnh sát! Anh thả tôi đi, tôi biết anh không phải là người như vậy, anh chỉ nhất thời nghĩ lầm thôi, đúng không?”

Cô nhìn hắn ta với vẻ mong đợi và sợ sệt, nhưng Hứa Dị cúi đầu nhìn xuống những ngón tay đan xen nhau của mình, khẽ cười: “Nếu anh thực sự là người như vậy thì sao? Nếu ngay từ đầu, anh chính là một người điên cuồng, tàn bạo thì sao?”

Dáng vẻ này của hắn khiến Lý Vi Ý vô cùng sợ hãi, tay cô trên chăn nắm chặt thành đấm, quay đầu tránh ánh mắt của hắn.

Hứa Dị lại bật cười, giọng điệu vẫn dịu dàng hòa nhã: “Sợ anh? Không bao giờ phải sợ anh cả, bởi vì anh tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em.”

“Nhưng bây giờ anh đang làm tổn thương tôi!” Cô hét lớn.

Hắn bỗng nhiên đứng dậy, tay xỏ vào túi quần âu, từ từ đi tới gần. Lý Vi Ý lông tơ đằng sau dựng đứng, lùi về sau cho đến khi đụng vào bức tường đầu giường. Hứa Dị lại mỉm cười, đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống cô, nói: “Chỉ riêng việc này, anh xin lỗi em, không còn cách nào khác. Anh đã nhẫn nhịn đến giới hạn rồi.”

“Anh điên rồi.”

Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, muốn nắm tay cô, Lý Vi Ý hất tay hắn ra. Nhưng vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, đột nhiên dùng sức ấn vai cô, đè người cô xuống giường. Lý Vi Ý nhấc chân định đá, nhưng hắn dùng khuỷu tay và cơ thể đè chặt cô lại. Ánh mắt âm u nhìn cô. Lý Vi Ý vùng vẫy một lúc, biết rõ là vô ích nên đành bất động.

Giọng nói Hứa Dị cất lên: “Em hỏi anh muốn làm gì sao? Anh muốn lại yêu đương với em, muốn làm bạn trai của em. Anh muốn mỗi khi thức dậy đều có thể nhìn thấy em. Muốn hôn hay ôm lúc nào, em sẽ không từ chối. Anh muốn chỉ có mình anh trong trái tim em. Anh muốn cầu hôn em, muốn kết hôn với em, ở bên nhau cả đời – giống như chúng ta đã từng làm.”

Trong lòng Lý Vi Ý chấn động, cô sững sờ nhìn hắn. 

Nhưng hắn lại nở nụ cười bi thương, nói: “Chúng ta đã từng ở bên nhau đúng không? Trong những năm qua, trong đầu anh chỉ có một vài cảnh tượng mơ hồ, nhưng chúng quá sống động, khiến anh mất ngủ, dày vò anh suốt nhiều năm. Tiểu Ý, đó có phải là kiếp trước không? Hay là đời đời kiếp kiếp chúng ta vốn dĩ phải ở bên nhau? Nhưng tại sao em luôn thờ ơ? Tình cảm sâu sắc như vậy, tại sao em nỡ ruồng bỏ nó? Lý Vi Ý, trái tim của em đâu?”

Trong mắt hắn còn có nước mắt, giống như dáng vẻ mà cô đã từng thấy trong giấc mơ, chứa đựng tình cảm mà chỉ có thể tích tụ qua nhiều năm tháng.

Hắn lại lặp lại câu hỏi đó một lần nữa, hỏi trái tim của cô đi đâu rồi.

Lý Vi Ý chợt thấy xót xa trong lòng, một loại cảm xúc bị phong ấn từ lâu ẩn hiện trong lòng. 

“Không có đời đời kiếp kiếp gì cả! Chúng ta không thể có kiếp này hay kiếp khác được!” Mắt Lý Vi Ý cũng đỏ hoe, “Chỉ có lần đó ở kiếp trước là tôi có lỗi với anh! Nhưng lúc đó dòng thời gian xảy ra sai lệch, vốn dĩ chúng ta không nên ở bên nhau!”

Căn phòng đột nhiên im lặng.

Đồng tử của Hứa Dị đen láy, trái tim Lý Vi Ý đập mạnh. Một suy nghĩ khiếp sợ trỗi dậy trong lòng cô: Hắn đang lừa cô? Cô đã bị hắn lừa nói ra rồi! Hắn vốn dĩ không chắc chắn!

Lý Vi Ý hối hận muốn cắn lưỡi. Nhưng ánh mắt hắn đã thay đổi rồi. Lý Vi Ý đẩy hắn ngồi dậy, lần này hắn cũng không đè cô xuống nữa, chỉ ngồi yên lặng bên cạnh, tự cười một mình.

Lý Vi Ý nghiến răng: “Anh cười cái gì?”

“Vui.” Hắn trả lời.

Lý Vi Ý lập tức cảm thấy chán nản, bất lực, trong lòng cũng có một vài suy đoán: Có lẽ do xuyên không liên tục đã gây nhiễu loạn dòng thời gian. Cũng giống như Trương Mặc Vân thấy bản thân chết đi nhiều lần trong giấc mơ; giống như cô có thể nhìn thấy quá khứ thuộc về Trương Tĩnh Thiền và vài mảnh vụn tương lai hỗn loạn. Hứa Dị cũng có lẽ bị ảnh hưởng, nên có vài ký ức mơ hồ về kiếp trước.

“Anh muốn như thế nào mới chịu thả tôi ra?” Cô vẫn không từ bỏ ý định hỏi.

“Anh đã nói rồi còn gì?” Hứa Dị cười vui vẻ, “Đợi đến khi em nghĩ thông suốt, bằng lòng làm bà Hứa, chúng ta sẽ làm tất cả những gì chưa kịp làm ở kiếp trước: Hai người sớm tối chung sống bên nhau, em luôn ở bên cạnh anh, lên giường với anh, rồi sinh vài đứa con. Đợi thời gian trôi qua, trái tim em cũng hướng về anh. Chúng ta sẽ lại như kiếp trước, anh sẽ bảo vệ em trọn đời, tuyệt đối sẽ không thua kém bất cứ người nào.”

Lý Vi Ý nghĩ thầm: Không thể nào, anh đang nằm mơ. Bỗng nhiên trong đầu cô nhớ đến dáng vẻ Trương Tĩnh Thiền vùi đầu ăn cam và cảnh hai người đan tay, áp trán mỉm cười với nhau, càng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Nhưng cô không dám nói mấy lời tàn ác để tránh kích động Hứa Dị.

“Anh không sợ cảnh sát điều tra, rồi tìm thấy nơi này sao?” Cô hỏi.

Hứa Dị mỉm cười, đứng dậy đi đến cửa và nói: “Nghỉ ngơi cho kĩ, thời gian sau này còn nhiều. Một lát nữa anh sẽ mang tô yến qua, anh biết em thích uống cái này mà.”

Lòng Lý Vi Ý chùng xuống. Có vẻ Hứa Dị rất tự tin rằng cảnh sát sẽ không điều tra ra hắn. 

Cô đột nhiên đứng dậy chạy tới, kéo cánh tay hắn, hắn dừng bước không nhúc nhích. 

“Anh thực sự muốn như vậy sao?” Giọng nói Lý Vi Ý kèm theo sự van xin, “Đừng ép buộc tôi được không Hứa Dị, đừng khiến tôi ghét anh, hận anh. Tôi biết anh muốn gì, nhưng làm như vậy sẽ chỉ phản tác dụng thôi.”

Hắn cúi đầu nhìn ngón tay cô, sau đó ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô. Hắn giơ tay như muốn chạm vào má cô nhưng rồi lại buông xuống, nói: “Muốn dụ dỗ anh thả em ra ngoài sao? Bởi vì có một việc, trong hai ngày tới em cần phải làm cùng Trương Tĩnh Thiền, đúng không?”

Gương mặt Lý Vi Ý trắng bệch.

Hứa Dị nhếch môi, cuối cùng đặt tay lên mái tóc cô, vuốt nhẹ hai cái, nói: “Em muốn quay về năm 2014 để thay đổi lịch sử một lần nữa, thay đổi số phận của tất cả mọi người phải không?”

Lý Vi Ý đứng cách anh ta chưa đến nửa mét, nhưng cảm giác như đang đứng trên sợi dây thép treo giữa không trung, trong lòng không ngừng run rẩy. Ngón tay hắn lướt xuống, vuốt ve cổ cô. Lý Vi Ý nghiêng đầu tránh né, nhưng bàn tay hắn đột nhiên dùng sức nắm chặt lấy cổ cô, buộc cô phải hướng mặt về phía hắn.

“Tiểu Ý… ” Hứa Dị hơi cúi người, mặt đối mặt với cô, “Nhưng anh cảm thấy kiếp này rất tốt, em đã ở bên cạnh anh rồi, Trương Tĩnh Thiền lại trắng tay, anh chỉ cần động ngón tay là có thể bóp chết anh ta. Vì thế anh không muốn lịch sử thay đổi nữa, anh muốn đây chính là kết cục.”

Hắn cười khàn, cúi xuống hôn nhẹ lên má cô. Cô bị hắn giữ chặt đầu, miễn cưỡng chịu đựng. Nhưng Hứa Dị ngay lập tức buông cô ra, đi nhanh ra ngoài.

“Khoan đã!” Lý Vi Ý hét lên, “Ngày Trương Tĩnh Thiền gặp chuyện, anh có ở nhà máy Phúc Thụy Đạt không?”

Hứa Dị im lặng không trả lời.

Lý Vi Ý hít một hơi thật sâu, chậm rãi hỏi: “Chiếm đoạt tài sản của Phúc Minh, giết bố mẹ Trương Tĩnh Thiền, đâm anh ấy trở thành người thực vật, cướp bút ghi âm trong bệnh viện, lừa cướp lấy bằng chứng từ trong tay Lê Kim Hùng… Tất cả mọi việc, kẻ đứng sau Lưu Doanh điều khiển mọi thứ, là anh phải không?” 

Hứa Dị kéo cửa ra, rời đi mà không ngoảnh đầu lại.

(Đinh Mặc: Nam phụ điên cuồng lên sàn)