Trương Tĩnh Thiền và Lê Duẫn Mặc tìm đến quê của Lưu Doanh, ngôi nhà lụp xụp, bỏ hoang nhiều năm. May mắn Lê Duẫn Mặc khéo ăn nói, Trương Tĩnh Thiền lại nhạy bén, nên họ nhanh chóng nghe ngóng được từ hàng xóm. Hóa ra năm xưa Lưu Doanh đã đi theo mẹ lúc bà ấy tái hôn, đến xã Nam Mộc Phô. Cha dượng luôn đánh đập, chửi mắng mẹ con họ, tức giận vì mẹ Lưu Doanh không sinh được con trai. Đợi khi Lưu Doanh tốt nghiệp đại học đi làm kiếm tiền, có một đêm cha dượng say rượu rơi xuống hồ chết đuối. Lưu Doanh đã đưa mẹ đến sống ở thành phố lớn.
“Trong những năm qua, Lưu Doanh đã từng quay về nơi đây không?” Trương Tĩnh Thiền hỏi.
Bác gái đang cắn hạt dưa, nhìn hai chàng trai đẹp trai trước mặt, khuôn mặt bà cười tươi như hoa: “Mấy năm trước cô ta có về mấy lần, thăm dì của mình. Sau đó dì cô ta chuyển đi huyện khác, kể từ đấy không thấy cô ta đến nữa. Dì cô ta cũng là người của xã này, nếu không thì sao năm đó giới thiệu cho mẹ cô ta tái hôn ở đây. Chỉ là không ngờ giới thiệu phải một tên súc sinh!”
Trương Tĩnh Thiền: “Súc sinh?”
Bác gái lỡ buột miệng, xua xua tay: “Cái này không nên nói, không nên nói, tất cả chỉ là tin đồn thổi, người trong thôn này loan tin đó mà.”
Lê Duẫn Mặc nhét một tờ tiền mệnh giá lớn vào tay bác gái: “Chị ơi, có tin đồn gì vậy?”
Bác gái đảo mắt: “Hai người là gì của Lưu Doanh?”
Lê Duẫn Mặc chỉ tay về phía Trương Tĩnh Thiền: “Cô ta đá anh trai tôi rồi chạy theo người khác, chúng tôi tức quá nuốt không trôi, nên mới tìm đến quê của cô ta.”
Trương Tĩnh Thiền quay đầu sang nhìn Lê Duẫn Mặc bằng ánh mắt không thân thiện.
Bác gái bỗng phẫn nộ, chàng trai chững chạc đẹp trai như vậy mà, bà vỗ đùi một cái: “Tôi biết ngay Lưu Doanh là đứa lẳng lơ mà, năm đó có tin đồn rằng cha dượng cô ta đã làm… với cô ta, mấy cậu hiểu mà. Tuổi còn nhỏ, mới mười mấy tuổi, đã không biết giữ gìn, nếu không thì làm sao tên đàn ông kia không kiềm chế nổi…”
Lê Duẫn Mặc không thể nghe tiếp được nữa, nói: “Chị nói thế không đúng đâu, cô bé mười mấy tuổi thì hiểu gì, chắc chắn tên cha dượng cô ta là cầm thú.”
Bà cụ: “Hừ, không có lửa sao có khói.”
“Bà nói vớ vẩn!”
“Thằng nhóc này nãy giờ giả vờ tử tế à, sao lại mắng chửi người khác!”
…
Lê Duẫn Mặc cãi nhau với bác gái vài câu, rồi đi theo Trương Tĩnh Thiền.
Lên xe, Trương Tĩnh Thiền gõ gõ ngón tay lên vô lăng: “Ai dạy cậu nói nhăng nói cuội đấy?” Phong cách nói dối không chớp mắt này quá quen thuộc, Lê Duẫn Mặc lại không đủ tinh ranh đến vậy.
Lê Duẫn Mặc: “Gì cơ?”
“Tôi và Lưu Doanh.” Nói ra thôi cũng khiến Trương Tĩnh Thiền cảm thấy buồn nôn.
Lê Duẫn Mặc ho nhẹ một tiếng, đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng dưới ánh mắt uy hiếp của Trương Tĩnh Thiền, cậu ta lập tức đầu hàng: “Là chị dâu…”
Trương Tĩnh Thiền biết ngay, bất đắc dĩ hỏi: “Cô ấy nói như nào?”
“Em kể anh nghe, đây là kế của chị dâu đấy! Chị ấy bảo đi về quê nghe ngóng thông tin, chúng ta đều là những người xa lạ, rất khó dò hỏi. Muốn hoàn thành hiệu quả cao, chỉ có thể đi đường vòng! Anh Thiền nhìn vừa đẹp trai vừa chính trực, nếu nói rằng anh bị Lưu Doanh bỏ rơi, người ta lúc nói chuyện sẽ thông cảm hết mức, chẳng phải… bà chị kia đã nói hết mọi chuyện rồi sao!”
Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Trương Tĩnh Thiền, Lê Duẫn Mặc mới ngượng ngùng im miệng.
Trương Tĩnh Thiền cúi đầu, một tay cầm điện thoại, gửi tin nhắn rồi ném điện thoại sang một bên, bắt đầu lái xe.
Tại Tương Thành, Lý Vi Ý đang dạy chữ cho cháu gái An An ở nhà chị gái, cô cầm điện thoại đọc tin nhắn:
“Nếu em có nhiều mưu kế như thế, thì nghĩ xem mai anh về, em sẽ làm như nào.”
Lý Vi Ý: “??”
Lý Vi Ý: “Bé cưng, não bị úng nước hả?”
Ngay sau đó cô nhận được một tin nhắn khác từ Lê Duẫn Mặc: “Chị dâu! Anh Thiền đã biết chị dạy em bịa chuyện anh ấy và Lưu Doanh rồi!”
Lý Vi Ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Tại sao cậu lại khai ra tôi? Đàn ông con trai không tự mình gánh được à?”
Lê Duẫn Mặc: “Mẹ kiếp, ánh mắt của anh Thiền đáng sợ lắm, ai mà chịu nổi!”
Lý Vi Ý chỉ đành phải gửi tin nhắn cho Trương Tĩnh Thiền: “Bé cưng.”
Trương Tĩnh Thiền đang lái xe, không trả lời.
Cô gửi tiếp: “Bé cưng, bạn gái anh sai rồi, sau này bạn gái anh không dám nữa.”
Một lúc sau, Trương Tĩnh Thiền mới nhắn lại: “Ngay mai anh về ăn cam.”
Anh ấy nói ăn cam sao? Lý Vi Ý đỏ mặt, trong lòng run rẩy, nhưng vẫn không biết sợ trả lời: “Anh muốn ăn như nào? Ăn như thế này hay như thế kia?”
Bên kia, Trương Tĩnh Thiền vừa dừng xe, nhìn thấy tin nhắn này, lông mày nhướn lên, khóe miệng khẽ cười, hơi do dự rồi trả lời hai chữ: “Ép nước.”
Lý Vi Ý: “!!!”
Lý Vi Ý: “Trương Tĩnh Thiền anh nói vớ vẩn gì đấy! Anh có còn là sếp tổng ưu tú, cấm dục như trước đây không?”
Trương Tĩnh Thiền: “Bạn trai em chỉ muốn uống ly nước ép trái cây tươi, trong cái đầu nhỏ của em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”
Lê Duẫn Mặc nhìn anh Thiền trước đây lạnh lùng và khó gần, tay đang gõ như bay trên điện thoại, cười tươi phơi phới, thậm chí vành tai cũng đỏ lên, cậu ta rất kinh ngạc, cũng ghé qua xem: “Tin nhắn của chị dâu à?”
Trương Tĩnh Thiền xoay người, nhanh chóng cất điện thoại vào túi quần.
Lê Duẫn Mặc bĩu môi, những năm qua cậu ta đã sớm nhìn thấy rồi, đàn ông à, quạ nào mà chẳng đen đầu, trọng sắc khinh bạn, tương lai đại ca có thể thay đổi, miễn là chị dâu đừng thay đổi là được.
Nghĩ vậy, lòng cậu ta bỗng trở nên thông thoáng và thoải mái. Khi nhìn thấy ánh mắt nhìn hung dữ của Trương Tĩnh Thiền, cậu ta cũng mặc kệ.
Lê Duẫn Mặc nhớ đến chuyện của Lưu Doanh: “Không ngờ Lưu Doanh từng trải một tuổi thơ bi thảm như vậy, thảo nào sau này cô ta trở nên méo mó và ác độc như thế.”
Trương Tĩnh Thiền nói: “Cho dù tuổi thơ có bi thảm đến mấy, cô ta cũng không thể lấy mạng sống của gia đình tôi và những người khác làm bàn đạp để leo lên vinh hoa, phú quý được.”
Lê Duẫn Mặc: “Đúng vậy.”
Họ đã tìm được nhà dì của Lưu Doanh ở thị trấn huyện Lăng. Xét đến mối quan hệ gần gũi giữa Lưu Doanh và gia đình dì, cả hai không trực tiếp đến nhà hỏi thăm, mà đi dạo quanh hàng xóm nghe ngóng trước.
Cả nhà cô dì chuyển từ quê lên thị trấn huyện Lăng từ 5 năm trước, mua một căn nhà rộng 180 mét vuông, trả hết trong một lần. Cả hai vợ chồng đều không có công việc chính, dì ở nhà, chồng dì làm việc vặt trong huyện này. Họ có hai cô con gái đều đang đi học, cả gia đình chưa từng rời khỏi huyện này.
Dì họ Văn, chồng dì họ Trần.