Lúc này Lý Vi Ý thực sự muốn nổ tung, mặt cô đỏ bừng như quả cà chua, chỉ vào anh nói: “Anh có biết xấu hổ không hả? Tỉnh rồi mà không mở mắt ra, nghe lén bọn em nói chuyện!”
Trương Tĩnh Thiền rút chân khỏi người cô, từ tốn ngồi thẳng lại uống trà, nói: “Anh đã làm gì có tư cách? Người ta còn là bạn trai cũ hàng thật giá thật có danh phận, anh thì chẳng có gì.”
Lý Vi Ý: …
Cô tức đến bật cười, xoay người định đi thì bị Trương Tĩnh Thiền kéo vào lòng, ngồi lên đùi anh.
Lý Vi Ý cảm thấy giống như ngồi trên đống kim, đẩy anh: “Buông ra.”
Anh hoàn toàn không để ý đến sự phản kháng yếu ớt của cô, một tay giữ eo cô, tay kia nắm lấy tay cô, nhìn vào mắt cô, ánh nhìn thâm trầm dò hỏi: “Kiếp này, em đã trông coi anh 8 năm, ở cùng anh 8 năm. Hôm nay xuyên không về đây, trong lòng em có cảm giác gì?”
Tim Lý Vi Ý đập mạnh, người đàn ông này sắc bén khiến người ta sợ hãi.
Miệng cô bắt đầu nói nhăng nói cuội: “Không có cảm giác gì cả, còn có thể có cảm giác gì, em là em, “cô ấy” là “cô ấy”, không phải em vừa về đây đã che lấp “cô ấy” sao?”
Nhưng một người thông minh như Trương Tĩnh Thiền, làm sao tin được? Anh nhìn chằm chằm cô, không bỏ sót bất kì sự thay đổi biểu cảm nào của cô, cười nói: “Hoặc anh đổi cách hỏi khác – em cân nhắc như thế nào? Bây giờ em có đồng ý làm bạn gái anh không? Mặc dù hiện tại anh không có gì, nhưng sẽ lấy lại tất cả nhanh thôi.”
Cả khuôn mặt Lý Vi Ý đỏ bừng, hơi nóng dường như đang bốc lên từ sâu trong xương cốt, muốn đun chín cô từ trong ra ngoài. Cô hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn mắt anh, giống như nhìn một cái là sẽ bị anh nuốt chửng. Cô tức giận nghĩ, làm sao mà yêu đương với người như anh chứ! Anh anh, anh chính là con sói có thể dễ dàng vờn con thỏ rồi ăn thịt!
Cô nhảy ra khỏi đùi anh, ném quần áo cô đã tìm vào người anh: “Anh tắm trước đi! Tắm xong em sẽ cho anh câu trả lời! Đi đi đi!”
—
Trương Tĩnh Thiền tắm xong bước ra, căn phòng yên tĩnh. Anh cầm khăn lông lau mái tóc ướt, nhìn xung quanh một vòng rồi khóa vào người đang nằm trong phòng ngủ chính xem TV.
Khuôn mặt cô nhỏ nhắn, rõ ràng không trang điểm mà lúc này lại như đánh phấn, đỏ ửng khó phai. Trương Tĩnh Thiền cúi đầu cười khẽ, từ tốn bước vào phòng ngủ chính, nhìn thấy rõ cánh tay cầm điều khiển TV của cô cứng đờ.
Trương Tĩnh Thiền ngồi xuống chiếc ghế bên giường, bỏ khăn lau, chưa kịp lên tiếng thì cô đã nhảy vèo xuống giường, chạy ra khỏi cửa phòng như một con chuột.
Trương Tĩnh Thiền: “…”
Koảng mười mấy giây sau, Lý Vi Ý lại chạy vào, tay cầm đĩa cam đã được cắt, nhét vào tay anh: “Anh ăn trái cây đi, người thực vật cần bổ sung vitamin.”
Trương Tĩnh Thiền nhận lấy đĩa trái cây vào lòng, cô lại trèo lên giường, ôm hai đầu gối, nhìn chòng chọc vào TV, mặt giống như ánh hoàng hôn, còn đỏ hơn lúc nãy.
Trương Tĩnh Thiền liếc nhìn đĩa cam, ngẩn người.
Những miếng cam trong veo xếp đầy một đĩa lớn, tạo thành một hình trái tim.
Trương Tĩnh Thiền nhìn chằm chằm vào đĩa cam, từ từ mỉm cười.
Trái tim Lý Vi Ý căng như dây đàn, chỉ cần ai đó gảy nhẹ là sẽ đứt ngay. Thực ra cô vẫn luôn chú ý mọi cử chỉ của anh, thấy anh cầm cam rồi cười, khí nóng trên khuôn mặt suýt đốt cháy cô. Giọng cô run hỏi: “Sao anh không ăn?”
Trương Tĩnh Thiền cầm một miếng, như thể cầm một báu vật quý hiếm: “Người nghèo chợt giàu, bỗng nhiên trao cho anh tất cả, anh phải suy nghĩ thật kỹ nên nếm thử từ đâu.”
Lý Vi Ý tức chết, cầm gối ném qua: “Được hời còn ra vẻ ấm ức!”
Trương Tĩnh Thiền quay lưng chống đỡ, cánh tay che đĩa cam, nói: “Đừng ném lung tung, đây là cam của anh.”
Lý Vi Ý không muốn nói chuyện với anh nữa, cảm thấy nói gì cũng sẽ bị anh trêu ghẹo, dù sao thì bây giờ anh cũng được như mong muốn rồi. Cô vùi khuôn mặt đỏ bừng vào đầu gối, quay đầu không nhìn anh.
Một lúc sau, cô lại lén liếc sang, thấy anh đang ăn cam. Anh để đĩa trên đùi, lột từng múi rồi ăn từng miếng. Quả “tim” đã bị anh ăn gần hết một nửa.
Anh tập trung ăn, giống như đang làm việc quan trọng nhất trên đời.
Lý Vi Ý đã cắt bốn quả cam mới gắn thành một trái tim to như thế. Cô do dự nói: “Hay là anh đừng ăn nữa, ăn thế tẹo đầy bụng lắm.” Họ vừa ăn tối xong mới về nhà.
Trương Tĩnh Thiền không ngẩng đầu lên, anh nhíu mày, lại ăn hai miếng, lắc đầu: “Không thể để lại một miếng nào.”
Nói xong anh lại cười, giống như đĩa cam bình thường thật sự là của ngon vật lạ. Anh vừa ăn vừa cười.
Lý Vi Ý chưa bao giờ thấy anh vui vẻ như vậy, cũng chưa từng thấy anh có lúc ngớ ngẩn như này. Vì vậy cô nhìn chằm chằm anh, không nhịn được cũng phì cười. Cười hoài cuối cùng mắt cô đỏ hoe.
Cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, rõ ràng là chuyện rất vui. Nhưng nhìn anh cứ nghiêm túc vùi đầu ăn hết cam, quyết không để lại miếng nào, nước mắt cô tự nhiên trào ra.
Nước mắt làm mờ tầm nhìn, cuối cùng Trương Tĩnh Thiền cũng ăn hết, đi rửa tay rồi quay lại, quỳ một gối lên trên giường, giơ tay giữ gáy cô, khẽ hỏi: “Em khóc gì vậy?”
“Hu hu…” Lý Vi Ý nức nở trả lời, “Tại sao anh nhất định phải ăn hết cam? Tại anh… hu hu, anh làm em khóc.”
Trương Tĩnh Thiền bật cười, lên giường ngồi cạnh cô, ôm cô lên đùi, thì thầm nói: “Sao lúc nào cũng dễ thương thế này?”
Lý Vi Ý: “Hả?”
Anh đã cúi xuống hôn lên môi cô.
Đó là một nụ hôn có vị cam.
Khác với ba nụ hôn trước đây, lần này anh không vội vàng, không hung hãn, nhưng cũng chẳng dịu dàng. Trong hơi thở trầm thấp tràn đầy ham muốn sâu xa, ngay từ giây phút đầu tiên hôn xuống, anh đã hoàn toàn kiểm soát, chiếm hữu cô. Lý Vi Ý như một chú chim nhỏ mềm mại, được anh vuốt ve trong vòng tay. Dù chỉ là một nụ hôn, cô cũng cảm nhận rõ được anh muốn xâm lấn sâu hơn.
Bàn tay anh giống như bàn là, vuốt ve lên xuống bên eo và đùi cô. Anh vén vạt áo cô lên, luồn ngón tay nghịch ngợm vào trong, gãi nhẹ lên vùng da thịt mềm mại trên eo cô.
Lý Vi Ý bị anh cù phì cười, cũng vươn tay cù anh, nhưng bị anh dùng ngực ngăn lại, hai người mặt đối mặt, nhìn nhau cười lớn.
“Anh yêu em” Anh khẽ nói.
Lý Vi Ý trợn to mắt: “Nhanh như vậy sao? Mới ngày đầu tiên đã nói anh yêu em? Qua loa thế sếp Trương.”
Anh hôn phớt lên môi cô: “Nói đi.”
Lý Vi Ý giả ngốc: “Nói cái gì?”
Trương Tĩnh Thiền lật người, Lý Vi Ý la lên một tiếng, bị anh đè xuống giường. Hai cánh tay anh chống bên đầu cô, nhìn chằm chằm cô: “Em có nói không?”
Lý Vi Ý: “Câu đấy là ép người khác nói…” Lời còn chưa nói xong, anh đã cúi đầu xuống chỗ cổ áo của cô, Lý Vi Ý lại hét lên một tiếng, cười đẩy anh ra, nói như xin tha: “Em yêu anh, em yêu anh, em cũng yêu anh được chưa!”
Lúc này anh mới tha cho cô, nằm xuống bên cạnh, rồi kéo cô nằm sấp trên lòng anh. Lý Vi Ý cảm thấy trong đời chưa bao giờ vui sướng như lúc này, vui như muốn bùng nổ, trái tim cô đập mạnh. Cô ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người anh, nghe tiếng đập “thình thịch” mạnh mẽ trong lồng ngực anh, thầm nghĩ: Đây là bạn trai tôi, từ nay về sau Trương Tĩnh Thiền sẽ là bạn trai của tôi. Tôi là bạn gái của anh ấy. Nhưng tại sao chỉ đến thôi, đã thấy sự chua chát và ngọt ngào khó kìm nén đang trào dâng trong lòng?
Rồi cô nghe anh nói: “Vi Ý, đây là lần đầu tiên anh nói lời này.”
Lý Vi Ý “ừm” một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt trong veo. Anh hiểu ý lại mạnh mẽ hôn cô thật sâu.
Sau đó, anh nhìn chằm chằm cô, dường như muốn nghe cô nói điều gì đó. Tim Lý Vi Ý đập mạnh hơn, ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt ngượng ngùng.
Sắc mặt Trương Tĩnh Thiền hơi tối đi, nhưng cũng đã đoán trước phần nào, anh nắm lấy cằm cô, hung hăng hôn thêm vài cái mới mỉm cười hơi hài lòng, đôi mắt đen láy nhìn cô, nói: “Từ nay về sau “chậu hoa” của anh, không một ai được phép chạm vào.”
Lý Vi Ý phì cười, chỉnh lại tư thế thoải mái trong lòng anh, cảm thấy một vật mát lạnh chuyển động ở vùng cổ. Cô lấy mặt dây chuyền Phật vàng cho anh xem, nói: “Bố anh đã đưa cho em đồ vật gia truyền, hôm nay chúng ta ở bên nhau, cũng không phụ tấm lòng ông ấy.”
Trương Tĩnh Thiền nhận lấy Phật vàng, hơi nhíu mày.
“Sao vậy?”
Ngón tay Trương Tĩnh Thiền sờ lên Phật vàng, ngước mắt nhìn cô: “Nhà anh không có đồ vật gia truyền gì cả, anh chưa từng nhìn thấy Phật vàng này bao giờ.”
“Hả… không phải mẹ anh đã đeo nó mấy chục năm rồi sao?”
Trương Tĩnh Thiền khẳng định: “Mẹ anh chưa từng đeo thứ này.”
Lý Vi Ý ngẩn người, ánh mắt cả hai đều rơi trên Phật vàng.