Đại thiếu gia hẹn với ông chủ phòng khiêu vũ ăn cơm, còn dẫn theo Quý Sùng Cửu đến.
Bởi vì đang ở bên ngoài, nên Quý Sùng Cửu không thể chừa mặt mũi cho đại ca nhà mình, vậy là cúi mặt ngồi đó.
“Tiểu thiếu gia muốn cưới A Thanh à?” Lão bản có chút ngạc nhiên nên lỡ lời thốt lên, nói: “Nhưng A Thanh là đàn ông đấy.”
Đại thiếu gia kinh ngạc.
Quý Sùng Cửu cũng kinh ngạc, “A Thanh là đàn ông?”
Đại thiếu gia nhìn về phía Quý Sùng Cửu.
Quý Sùng Cửu “Cạch” một tiếng rồi đứng lên, xoay người xông ra ngoài.
————————–
A Thanh đang ở phòng khách đọc sách.
Lúc này Quý Sùng Cửu liền lao vào.
“A Thanh!” Quý Sùng Cửu bước vài bước đến trước mặt A Thanh, “A Thanh, em là đàn ông sao?”
A Thanh giương mắt nhìn Quý Sùng Cửu, biểu tình lại có chút lãnh đạm, “Tôi không thể làm đàn ông sao?”
A Thanh nói xong cảm thấy chính mình có chút quá đáng, căn bản là anh ở trước mặt tiểu thiếu gia lừa gạt hắn, bây giờ lại còn hỏi những lời này.
A Thanh rủ mắt xuống.
“Không phải,” tiểu thiếu gia vội vàng ngồi xổm xuống, ngước mặt nhìn A Thanh, “Chỉ là tôi có chút kinh ngạc.”
“A Thanh là đàn ông thì tôi cũng thích,” tiểu thiếu gia cười rộ lên, hai cái má lúm đồng tiền nhìn đặc biệt ngọt, “Nếu A Thanh nguyện ý, tôi có thể gả cho A Thanh.”
A Thanh vươn đầu ngón tay chọt lên trán Quý Sùng Cửu, “Sao lại thành tôi phải lấy cậu rồi?”
Quý Sùng Cửu ôm chặt chân A Thanh, cọ mặt vào làn da trần trụi lộ ra vì đường xẻ tà của bộ sườn xám xẻ, “Vậy trước tiên A Thanh yêu đương với tôi đi.” Sau liền cọ xát liền trưng vẻ mặt chờ mong nhìn A Thanh.
A Thanh suy nghĩ, nói: “Nhưng trước tiên cậu phải tuân thủ ba điều.”
Quý Sùng Cửu rất phấn khởi, “Được được”
A Thanh liếc mắt nhìn Quý Sùng Cửu một cái, “Thứ nhất, cậu không được đem chuyện tôi là đàn ông nói ra ngoài.”
Quý Sùng Cửu ngoan ngoãn gật đầu.
Phần còn lại thì A Thanh chưa nghĩ ra. “Tôi sẽ nói tiếp những điều còn lại sau.”
Quý Sùng Cửu liền cười nói: “Vậy A Thanh cũng phải đồng ý ba yêu cầu của tôi.”
A Thanh đoán rằng có lẽ là không muốn anh khiêu vũ với những người đàn ông khác, có lẽ muốn mình rời khỏi chỗ này.
Không ngờ được rằng, Quý Sùng Cửu lại nói: “Không từ chối hoa của tôi, không từ chối nhận quà, sau khi nhận quà xong hãy hôn tôi.”
A Thanh bị chọc cười, hỏi Quý Sùng Cửu: “Cậu có thấy phiền khi tôi khiêu vũ với những người đàn ông khác không?”
“Đó là công việc mà, đều là gặp dịp thì chơi, tôi hiểu điều đó,” Quý Sùng Cửu cau mày, “Nhưng mà em đừng nhận quà của người khác được không? Sau nay chỉ nhận quà của tôi thôi.”
“Đây là yêu cầu thứ tư đấy.” A Thanh nói.
“Được không,” Quý Sùng Cửu chơi xấu, “A Thanh, tôi sẽ đưa cho em thật nhiều quà.”
A Thanh đồng ý, “Được được.”
Dạo gần đây, Đào Nguyệt cảm thấy ghen tị.
A Thanh và tiểu thiếu gia yêu nhau, mỗi ngày đều tình như vậy, còn ngọt hơn tình yêu trong sách vở.
Thật vất vả lắm tiểu thiếu gia không mới không ở bên cạnh, Đào Nguyệt nói với A Thanh: “Tôi cũng muốn yêu đương với tiểu thiếu gia đáng yêu.”
A Thanh cười đến đẹp, nhưng nói chuyện lại không dễ nghe, “Cô nằm mơ đi.”
“Chậc chậc,” Đào Nguyệt không đành lòng nhìn A Thanh như vậy, “Hiện tại nói tôi đang nằm mơ đi, lúc trước là ai ngay cả hoa của tiểu thiếu gia hoa đưa đến cũng không chịu nhận?”
Nhắc tới chuyện trước đây, A Thanh cảm xúc liền có chút chùng xuống. “Trước đây là tôi có lỗi với cậu ấy, không dám nói cho cậu ấy biết tôi là đàn ông, lại luyến tiếc cậu ấy, vì vậy tôi phớt lờ cậu ấy một thời gian.”
Đào Nguyệt càng không nhìn nổi cái kiểu này, “Thôi đi thôi đi, nếu không phải tiểu thiếu gia thật lòng thích cậu, thì người ta đã sớm bị thái độ của cậu chọc giận rồi. Nếu như vậy, cậu nên sớm nói với người ta rằng cậu là đàn ông, nói không chừng hai người đã sớm tới được với nhau.”
A Thanh liếc mắt nhìn Đào Nguyệt một cái, mỉm cười lấy từ trong ngăn kéo lấy ra một thỏi son, “Là tiểu Cửu cho cô, nói rằng cảm ơn cô Đào Nguyệt.”
“Yoooo,” Đào Nguyệt ngạc nhiên và thích thú, cầm thỏi son ngắm một lúc, “Đây là hàng nước ngoài phải không? Này màu sắc thật đẹp. Tiểu thiếu gia sao lại khách sáo như vậy, tôi cũng có làm gì được đâu.”
A Thanh nhìn Đào Nguyệt cao hứng, tự mình cũng không nhịn được cười.
“Tiểu thiếu gia vừa tốt bụng lại ngoan như vậy như vậy, cậu đừng có mà bắt nạt người ta!” Bắt người tay ngắn, trong lòng Đào Nguyệt càng thêm thiên vị.
A Thanh không nói chuyện, trong lòng thầm nghĩ, vị tiểu thiếu gia này đúng là có tài thu phục lòng người, vừa có má lúm đồng tiền, vừa có son môi. Nhưng mà, ai mà bắt nạt được cậu ta được chứ, cậu ta chỉ nói một câu liền làm người đau lòng, còn giả bộ đáng thương.