A Thanh – Cá Nhỏ Thiên Tài

Chương 2




Hôm sau, tiểu thiếu gia lại tới, nhưng tới ngay lúc này thì không phù hợp lắm.

Hôm nay A Thanh mặc một bộ sườn xám màu đen, trên thân ẩn hiện những đường kẻ đỏ sẫm, mang một đôi giày cao gót màu đen, nhìn anh còn cao hơn người đàn ông đang ôm anh khiêu vũ.

Tiểu thiếu gia ôm bó hoa đứng bên cạnh.

A Thanh vừa khiêu vũ xong với ai đó, người nọ lấy ra một cái hộp nhỏ đưa cho A Thanh. Tiểu thiếu gia nhìn thấy, A Thanh cúi đầu hôn lên má của đối phương.

A Thanh từ trong sảnh lui ra, liền thấy tiểu thiếu gia đang ngơ ngác nhìn mình.

Anh đi đến trước mặt tiểu thiếu gia, còn chưa kịp nói lời nào thì đã bị tiểu thiếu gia cướp lời.

“Cô A Thanh!” Tiểu thiếu gia đưa bó hoa trong tay ra, rồi móc trong túi ra một cái túi nhung.

“Gọi tôi A Thanh là được.” A Thanh nhận lấy bó hoa, nhưng lại từ chối cái túi vải nhung kia.

Lần đầu tiên tiểu thiếu gia gọi một tiếng “A Thanh”, sau đó vội vàng đem túi vải nhung mở ra, đổ đồ bên trong ra tay, đưa cho A Thanh xem —— là một đôi hoa tai hồng ngọc.

“Cái này rất đẹp, em đeo lên chắc chắn đẹp.” Tiểu thiếu gia nói.

A Thanh lại nói, “Tôi không quen biết anh.”

“Gọi tôi là Quý Sùng Cửu,” tiểu thiếu gia lập tức nói, “Quý trong bốn mùa, Sùng của núi non trùng điệp, Cửu trong chín chín tám mươi mốt.” Sau đó hắn lại đem hoa tai trong tay nâng lên.

“Quý thiếu gia,” A Thanh cúi đầu ngửi hoa, “Có hoa là đủ rồi, còn hoa tai thì tôi không nhận.”

Quý Sùng Cửu có chút mất mát, ấp úng mà nói: “Nhưng hoa tai đẹp mà.”

Nhìn thật đáng thương.

A Thanh dùng cánh tay ôm bó hoa, sau đó đem đôi hoa tai đặt vào vào trong túi một lần nữa, tiếp theo trả vào tay Quý Sùng Cửu. “Thật ngại, nhưng tôi không thể nhận.”

Quý Sùng Cửu rũ tay xuống, hắn hỏi A Thanh: “Vậy em thích gì?”

“Đồ của anh tôi không thể nhận.” A Thanh nói.

Quý Sùng Cửu bàng hoàng đứng tại chỗ.

Dáng vẻ này đáng thương vô cùng, làm A Thanh thở dài trong lòng.

“Muốn khiêu vũ không?” A Thanh hỏi.

Quý Sùng Cửu nhanh chóng vươn tay mình, bày ra tư thế mời.

A Thanh giơ tay mình ra và đặt lên.

Hai người tới giữa trung tâm sàn nhảy.

Quý Sùng Cửu hơi khẩn trương, sắc mặt đỏ bừng, bước chân có chút cứng đờ.

“Tiểu thiếu gia, anh thả lỏng một chút.” A Thanh có chút bất đắc dĩ. Anh cảm thấy mình như bị một người gỗ ôm vào lòng.

Quý Sùng Cửu vẫn còn khẩn trương. Người hắn ôm chính là A Thanh, sao có thể thả lỏng được.

Trước khi nhảy hết một điệu, A Thanh liền nói: “Không muốn nhảy nữa.”

“Đừng,” Quý Sùng Cửu lập tức nói, “Tôi sẽ nhảy tốt.”

?? A Thanh rũ mắt nhìn hắn, nói một lần nữa: “Tôi mệt rồi, không muốn nhảy nữa.”

Quý Sùng Cửu không còn sự lựa chọn nào khác là lui ra khỏi sàn nhảy cùng với A Thanh.

Quá thất bại, Quý Sùng Cửu nghĩ, quà thì A Thanh không cần, A Thanh cũng không muốn khiêu vũ với tôi.

“Ngày mai tôi đến gặp em được không?” Quý Sùng Cửu cẩn thận hỏi.

A Thanh nhìn tiểu thiếu gia trước mặt, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Một thiếu gia được một gia tộc lớn nuông chiều như vậy, vậy mà luôn mang vẻ mặt đáng thương sao?

A Thanh ôm cánh tay, không thèm để ý mà nói: “Tiểu thiếu gia muốn đi đâu, tôi nào quản được.”

Những lời này làm Quý Sùng Cửu nở nụ cười, hai cái má lúm đồng tiền lún thật sâu, “Ngày mai tôi lại đến gặp A Thanh.”

A Thanh thản nhiên không lên tiếng.

“Vậy tôi về nhà trước đây.” Quý Sùng Cửu hướng A Thanh vẫy tay.

Nhưng mà đi về phía trước được vài bước liền xoay người đi trở về.

“A Thanh,” Quý Sùng Cửu lại móc vật trong túi vải nhung, “Thật sự không cần sao? Rất đẹp đó.”

Quý Sùng Cửu cũng muốn được A Thanh hôn.

Nhưng mà tất nhiên hắn vẫn là bị từ chối. “Tiểu thiếu gia,” A Thanh thanh trầm giọng nói, “Tôi đã nói rồi, có hoa là đủ rồi.”

Quý Sùng Cửu sợ chọc A Thanh không vui, nên phải đành lòng rút túi về.

“Ngày mai tôi sẽ quay lại.” Quý Sùng Cửu nhìn A Thanh cười.

Quý Sùng Cửu đi được một lúc thì Đào Nguyệt tới.

Đào Nguyệt xem náo nhiệt một hồi lâu, “Thật sự không nhận quà à? Cậu còn có lương tâm vậy sao?”

A Thanh nhận bó hoa mà Đào Nguyệt đưa qua. Đây là bó hoa vừa rồi Quý Sùng Cửu đưa anh, lúc khiêu vũ bèn giao cho Đào Nguyệt nhờ nàng cầm.

“Hoa đẹp lắm.” A Thanh rút ra một hoa hồng đặt ở dưới mũi ngửi.

“Thích thật,” Đào Nguyệt cúi đầu gãi tay, “Tại sao không có người tặng hoa cho tôi?”