A Sơ

Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cháo

07.

A Sơ lăn lộn sống ở chỗ của Đại ma vương, lâu dần, cũng sống rất chi là sung sướng.

Có ăn có uống, có mỹ nhân để ngắm.

Nhóm mỹ nhân kia cứ hai ba ngày đến tìm cậu tán dóc, A Sơ không giận cũng không thấy phiền, mỗi lần còn luộc ngô mời họ ăn.

Hậu viện phía sau của Đại ma đầu có mấy mươi mỹ nhân ngồi xếp thành một vòng gặm ngô.

Nguyên hình của nhóm mỹ nhân là các loại động vật nhỏ lông xù xù.

Nào thì mèo, nào thì hồ ly, nào thì thỏ... Chỉ có A Sơ không thuộc hàng ngũ động vật có vú — là gia cầm.

Cũng coi như là cầm thú nhỉ.

Là con cầm thú duy nhất, A Sơ nhận được sự đồng tình của nhóm yêu tinh động vật có vú.

Chưa từng uống sứa sứa*, thật đáng thương.

*gốc nienie

Không có lông mềm mềm, thật đáng thương.

Không có ‘chim cò’, thật quá đáng thương luôn ấy!

*gốc 小鸡鸡 = j j = kê kê = trym

A Sơ giận đến nỗi kêu chíp chíp! Tối đến không nuốt nổi hạt kê nữa.

Buổi tối trở về Đại ma vương nhìn thấy khuôn mặt tức giận của A Sơ, nói hết lời mới hỏi ra manh mối.

“Rõ ràng ta có! Có mà!” A Sơ tức ra mặt, “Nếu không phải ta đã chứng minh bản thân trong sạch thì bọn họ còn muốn cười nhạo ta tiếp á!”

Chứng minh bản thân trong sạch?

Hừ.

Đại ma đầu cảm thấy đã đến lúc giải tán hậu cung rồi.

08.

Ma đầu không còn mỹ nhân nữa, A Sơ như mất đi linh hồn.

A Sơ không biết cuộc sống ngày sau sẽ ra sao nữa, đống ngô trong sân kia đến bao giờ mới ăn hết được đây.

Sau khi Đại ma đầu giải tán hậu cung, A Sơ rơi vào cảm giác buồn bực không vui khó điều chỉnh.

Ngay cả khi Đại ma đầu bắt đầu buộc cậu quanh hông để cùng ra cùng vào cũng chỉ kêu chíp chíp chíp mấy tiếng, chẳng có chút phản kháng nào cả.

Đại ma đầu nhịn ngày một, nhịn ngày hai, nhịn ngày ba, sau đó — không nhịn nổi nữa!

“Nhãi con nhà ngươi, cả ngày trưng cái mặt đó ra cho ai xem đấy!” Đại ma đầu hung tợn bóp cái mặt thịt của A Sơ, “Đám yêu tinh kia đẹp vậy sao! Ông đây không bằng bọn họ à?”

Nom y chang một nương tử chua ngoa đanh đá có tướng công hèn yếu bị yêu tinh câu mất hồn.

Ừ, chả giống một ma đầu tí nào cả.

A Sơ vô tội trợn mắt nhìn, vô lực ngồi phịch xuống chiếc giường sau lưng.

“Chíp chíp chíp!” Ta chẳng qua chỉ là một con gà thịt! Tại sao! Cuộc sống lại khiến ta khổ sở như vầy chứ!

“Ngươi nói cái gì đấy?”

“Ta nói ta rất tốt! Bọn họ chỉ đẹp bình thường! Đại nhân là đẹp nhất!”

Đại ma đầu nhìn cái mặt sống không bằng chết của A Sơ, thề phải đi học tiếng gà kêu.

Suốt ngày chíp chíp chíp, chưa biết chừng một ngày nói mỉa hắn không biết bao lần đâu!

Nhãi con đáng chết!

09

Dạo gần đây Đại ma đầu không đến tìm A Sơ nữa, toàn bộ yêu quái trên núi đều nói gà thịt A Sơ đã thất sủng rồi.

Tin này truyền đến tai A Sơ, A Sơ ở trên giường trở mình, không lên tiếng.

Ngay cả chíp cũng chẳng buồn chíp nữa.

Mọi ngày đều là Đại ma đầu đến tìm A Sơ, A Sơ chưa từng chủ động đi tìm Đại ma đầu bao giờ, cho nên giờ cậu muốn tìm hắn để hỏi cũng không được.

Sau đó, A Sơ nghe nói tân sủng của Đại ma đầu là một con gà hoa lau*.

*gốc 芦花鸡 tên tiếng Anh là Plymouth rock, không rõ tiếng Việt gọi là gì



Gầy hơn cậu, đẹp hơn cậu, kêu chíp cũng nghe hay hơn cậu!

A Sơ ồ một tiếng, tiếp tục nằm bẹp trong phòng.

Thật ra quên cậu đi cũng tốt thôi, cứ lo ăn lo uống cho cậu là cậu vui rồi.

Từ nhỏ A Sơ đã đối xử tốt với các yêu khác, nhưng lại không nghĩ tới lòng yêu hiểm đói*.

*nhại của lòng người hiểm ác

Yêu quái trước kia vẫn luôn đưa ngô cho cậu, cứ vậy mà cắt suất của cậu rồi.

Đống ngô trong sân mà cậu cho rằng không thể nào ăn hết kia, giờ trở thành lương thực dự trữ cuối cùng.

Ngô trong sân không còn nhiều nữa, A Sơ cuống đến rơi nước mắt, cậu mở một mảnh đất để trồng rau trong sân, ngốc nghếch trồng mấy loại rau không biết có sống được hay không, vừa trồng vừa chíp.

Chíp chíp chíp!

Ma đầu bắt ta lên núi!

Chíp chíp chíp!

Gà con đáng thương tủi thân!

Chíp chíp chíp!

Bắt lên núi lại không cho ăn!

Chíp chíp chíp!

Ta chết đói rồi ngươi phải đền mạng!

“Nói gì đấy!”

Đại ma đầu đột nhiên xuất hiện làm A Sơ sợ tới nỗi đập cuốc trúng chân.

A Sơ nước mắt nước mũi giàn giụa.

“Sao lại ngốc thế!” Đại ma đầu vội ôm lấy A Sơ, nhìn cái chân bị thương của cậu.

“Chíp chíp chíp!”

Người xấu! Không cho đồ ăn! Ghét ngươi!

Đại ma đầu cười tà mị một tiếng, lộ ra nụ cười vui vẻ vì đã học thành tài.

“Mắng nữa là ta mặc kệ việc ăn uống của ngươi đấy.”

Đúng thế, Đại ma đầu học tiếng gà hai tháng, xem như có thành quả rõ ràng rồi, thật là đáng mừng.