A Sơ

Chương 14




35

Đại ma đầu cảm thấy thật đau đầu, phu nhân nhỏ của hắn thật sự vô cùng khó dỗ.

“Ai nói ta muốn giết em?” Đại ma đầu bị A Sơ khóc cho tan nát cõi lòng, không có cách nào buông người ta ra, nhóc gà thịt sụt sùi đáng thương, Đại ma đầu nhìn khuôn mặt ướt nhẹp của cậu, chỉ đành ôm cậu đi lấy chậu nước, dùng nội lực làm nóng nước cho cậu lau mặt, “Rửa mặt đã, có gì từ từ nói được không.”

“… Ừm, vâng vâng.” A Sơ dụi mắt, cố gắng hít thở mấy lần, lúng búng mở miệng, “A Du đâu, hắn… có sao không.”

“Em còn quan tâm đến hắn à.” Đại ma đầu hừ một tiếng, cái tay đang lau mặt cho gà ngốc bóp chóp mũi của cậu một cái, “Công lực người ta thâm hậu, không kém ta là mấy đâu, hôm nay ta chỉ dùng bảy tám phần pháp lực, nếu đánh thật, em sợ sẽ thành quả…”

“Phi phi phi! Nói bậy nói bạ gì đấy!” A Sơ che miệng Đại ma đầu tức giận nói, “A Du chỉ là hồ yêu tám trăm năm thôi, đâu ra ngàn năm công lực, sao làm huynh bị thương được chứ? Nói bậy! Cố tình gây sự!”

“Hắn không có công lực ngàn năm mà có thể… Thôi thôi, ta không tranh chấp chuyện này với em làm gì, ta còn tưởng phu nhân nhà ta ngu ngơ ngốc nghếch, không nghĩ tới nói sang chuyện khác lại lanh lẹ thế…” Đại ma đầu xoa mặt gà thịt, “Ta nói rõ trước, dù không biết sao em lại biết được, nhưng nội đan của ta đúng là trời xui đất khiến thế nào lại chia cho em một nửa, nhưng có một lẽ bất di bất dịch là đại yêu chúng ta sẽ chia nội đan cho bạn đời của mình, ta chưa bao giờ có suy nghĩ lừa tình cảm hay giết gà để lấy lại đan cả.”

Đại ma đầu chịu thua than thở.

Trời đất chứng giám, hắn thật sự vô tội, cực kỳ oan uổng luôn ấy.

Ma đầu rơi lệ.

36

A Sơ là con gà ngốc, đầu không có não.

Rất tin người, bạn nói gì cậu sẽ hoàn toàn tin là thật.

Nhưng lần này cậu hơi sợ hãi, cậu muốn tin lời Đại ma đầu, nhưng cùng lúc ấy lại không dám tin.

Cậu cảm thấy cậu quá sợ chết, cho nên mới không dám tin.

Dù sao, chắc chắn sẽ không phải vì sợ Đại ma đầu không thích cậu mà sợ bị lừa được.

Ừ, chính là thế không sai đâu.

“Huynh… huynh không cần bịa mấy chuyện, ừm mấy lời kỳ quái lừa ta đâu, đúng thế, mấy chuyện kỳ quái ấy…” A Sơ túm cổ áo Đại ma đầu khó khăn nói, “Sao huynh lại thích được con gà như ta chứ? Huynh… là đại yêu lợi hại như vậy, lại có ngọn núi lớn như vậy, có nhiều tiểu yêu sợ huynh nghe lời huynh như thế, hơn nữa còn giàu có sung túc như vậy, muốn có bao nhiêu

ngô thì có bấy nhiêu ngô…”

Đại ma đầu không hiểu sao có thể dùng ngô để so sánh bằng với phu nhân được, nhưng chỉ cần nghe là được rồi, dù sao phu nhân nói gì cũng đúng.

“Vậy em không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho các cục cưng chứ.” Đại ma đầu hắng giọng, thả đại chiêu.

Hắn lộ ra dáng vẻ xoắn xuýt đau lòng, nói khẽ: “Ta là yêu quái mồ côi không cha không mẹ, khi còn bé sống đầu đường xó chợ, bữa đực bữa cái, cửu tử nhất sinh bao nhiêu lần, thương tích khắp người mới vất vả sống sót được, chỉ có thể nói mạng ta lớn, trời cao cho ta một đường sống nên mới có được như ngày hôm nay… Em cũng là yêu quái không cha không mẹ, chắc hiểu được lời ta nói đúng không, tiểu yêu mới sinh không có yêu quái trông nom bảo vệ sẽ rất khó sống sót…”

“A Sơ nhà ta không hiểu đâu!” Hồ ly tinh xách eo đi vào, “Từ lúc hắn thành tinh mở linh trí, ta vẫn luôn chăm sóc cho hắn, không để hắn thiếu thốn gì, ăn mặc ở đi lại nào có cái gì không chọn lựa kĩ càng theo ý hắn đâu? Nếu ngươi muốn hắn vì tốt cho bọn nhỏ mà miễn cưỡng ở cùng ngươi, không bằng cứ để bọn nhỏ ở lại đây, chúng ta tự có biện pháp nuôi chúng khôn lớn… Có đúng không, A Sơ!”

“A Du…” Nhóc gà tinh nhìn hồ ly tinh rồi lại ngắm đại xà tinh, bĩu môi chíp một tiếng, “Ta vẫn nên… về với huynh ấy chíp.”

“Con gà ngu nhà ngươi nói gì vậy?!”

“Thì là… thì là cục cưng không thể không có ta mà.” Cái mặt tròn của A Sơ hơi đỏ lên, “Hơn nữa…”

Cũng có chút không bỏ được ma đầu thối này chíp.