A Nông

Chương 3




Trời tối, thời gian tan tầm, Vu Nghi thò người qua, nhiều chuyện hỏi Lục Thung về chuyện sáng nay.

"Em gái nhỏ xinh đẹp kia là ai vậy? Thoạt nhìn còn trẻ lắm, anh không phải đang dụ dỗ trẻ vị thành niên đó chứ."

Lục Thung bị cận thị nhẹ, tính ra hơn hai độ cả hai mắt, thời gian làm việc mới cần đeo, còn lại hoạt động hằng ngày cũng không cần thiết, nên hầu như không thấy hắn đeo.

Nghe vậy, người đàn ông giơ tay đẩy nhẹ mắt kính, che khuất bớt cảm xúc nơi mắt đen. Vẻ mặt vẫn cười phúc hậu và vô hại.

"Thưa bác sĩ, tôi xác thật không quen biết."

Có mấy hộ sĩ trẻ đi ngang qua bên người hắn, gương mặt ai nấy đều ửng đỏ, tâm tư nảy mầm.

Vu Nghi: "......"

"Bác sĩ Lục anh cứ chuẩn bị đi, dù sao thì, anh khẳng định sẽ bị cô gái nhỏ đó ăn gắt gao."

Quăng lại một câu, Vu Nghi nhẹ nhàng cất bước chân uyển chuyển đi mất.

Lục Thung đứng dưới lầu trong chốc lát rồi mới đi lên nhà, A Miêu cào cửa nãy giờ khó mà dằn nổi không thúc đầu vào cửa.

Chủ nhân đã trở lại, vậy cô gái nhỏ kia đâu?

Nó meo meo hai tiếng, bày tỏ thắc mắc.

Lục Thung thong thả ung dung vén tay áo lên, cất lời nói tâm bình khí hòa.

"Không cần nhìn, cô ấy bị tao đuổi đi rồi."

Từ tủ lạnh lấy ra một túi sủi cảo đông lạnh, xé bao ngoài, lại quên mất bước tiếp theo nên làm gì.

"Meo ~"

A Miêu nhẹ nhàng nhảy lên mặt bếp, chân trước nhẹ nhàng cọ vào cánh tay người đàn ông. Con ngươi màu hổ phách mở lớn đầy mê hoặc.

Rõ ràng anh cũng rất thích mà.

Giống như một người đã đi thật lâu trong bóng tối, rốt cuộc cũng có người nguyện ý duỗi tay ra dắt bạn.

Nhưng bạn lại cự tuyệt.

Vì sao vậy?

Lục Thung rũ mắt, chậm rãi sờ đầu A Miêu, nhẹ nhàng xoa xoa, rất dịu dàng.

Buổi sáng lúc hắn xoa đầu cô gái nhỏ, cũng với lực như vậy.

Hắn còn dọa nàng, không biết nàng có bị dọa sợ quá không.

Kỳ thật còn muốn ôm một cái, nhưng vẫn là nhịn xuống được.

"A Miêu."

Âm thanh hắn khàn khàn lại đáng thương, giống cười lại giống khóc, nghe vào khiến tâm người nào cũng rất khó chịu.

"Cô ấy sớm hay muộn cũng sẽ đi, tao cần gì phải giữ cô ấy lại."

Có thích thì như thế nào, tao đã thích, nhưng cũng có thể là không thích, nên nếu có thể cắt đứt được tâm tư mới nảy sinh này là tốt nhất.

Làm gì còn cách nào khác nữa, có đau cũng không đau bao nhiêu.

Làm một người tâm lạnh lâu rồi, rất khó mà nóng trở lại.

Nàng nếu muốn che chở, nhưng chỉ che được nửa đường rồi đi mất. Chi bằng từ lúc bắt đầu cứ lạnh hẳn đi, người kia có làm sao thì sống cũng phải sống thôi, đúng không?

Chẳng qua là thiếu mất niềm vui, thiếu đi thứ để theo đuổi, thiếu mất lòng nhiệt tình yêu thương để tồn tại.

Là do không có người nào để ý.

Đột nhiên, chuông cửa vang lên, A Miêu lập tức nhảy xuống, chạy vội tới cửa, vui vẻ kêu lớn.

Người đàn ông ngẩn người, rồi mới đi ra mở cửa.

Cửa mở, không có gì bất ngờ xảy ra cả, là A Nông.

Buổi sáng, khi nàng ra khỏi nhà sạch sẽ giống một đóa hoa nhài trắng. Giờ phút này lại tự mình khiến cho bản thân trông quá chật vật. Mặt mũi bẩn thỉu, cánh tay cũng chả kém. Một đôi mắt to mênh mông sương mù chớp chớp, đột nhiên cong thành hình trăng non, ánh sao lấp lánh kín mít trong đôi mắt đó.

Cô gái nhỏ một đường gập ghềnh, rốt cuộc vẫn tìm được hắn.

Lục Thung vốn không kịp phòng bị, thoáng lui về sau một bước, rồi sau đó lại tiến về phía trước, chống cửa, mày nhíu lại: "Tôi nói, tôi không biết cô."

"Thung Thung."

A Nông đặc biệt thích gọi Lục Thung như vậy, nàng cảm thấy nếu gọi Lục Thung như thế đại khái sẽ thân mật hơn nhiều lắm.

Trên thực tế, trước nay không ai dám gọi hắn như vậy.

"Em... Hôm nay em đi cục cảnh sát, nhưng bọn họ nói em là kẻ lừa đảo, rồi đuổi em ra ngoài......"

Lời cô gái nhỏ còn chưa nói xong, đã bị người đàn ông bắt lấy cánh tay, mặt mày biến hoá theo cảm xúc chợt u ám hẳn, âm thanh khàn khàn: "Bọn họ đẩy cô?"

"Không... Không phải, đây là do tự em ngã."

Lục Thung buông tay ra, phát giác chính mình thất thố, liền xoay người vào nhà.

A Nông đi theo vào, nhưng chỉ dám đứng ngay tại cửa thật cẩn thận, không dám động.

"Thung Thung......"

Chân dán vào sàn nhà lạnh lẽo, A Nông mới chân chính có cảm giác quyết tâm về nhà kiên định thế nào. Một lòng lo âu thấp thỏm rốt cuộc cũng chậm rãi buông xuống được. Nàng hít hít cái mũi, có chút muốn khóc.

"Giày đâu?"

Lục Thung quay đầu lại, mới chú ý tới thiếu nữ còn chưa đeo dép lê, để lộ hai gót chân nhỏ dơ dáy, còn bị trầy da, trông có chút dọa người.

"Đi tới đi lui, liền không thấy đâu nữa."

"Cô không có giày mà vẫn cứ thế đi là đi sao?"

A Nông ngơ ngẩn hai giây mới nghe hiểu, nhưng lại không nghe ra câu la mắng trong đó, thực nghiêm túc nói:

"Em phải trở về tìm anh."

Lòng bàn chân bị mài rất đau không muốn đi tiếp nữa, nhưng nhớ đến Thung Thung, nghĩ đến cứ bước hai bước nữa là có thể nhìn thấy Thung Thung rồi. Ôm ý nghĩ như vậy mà đi trở về.

Em phải trở về tìm anh, một câu làm bao nhiêu người cảm động.

Giống như một câu đã từng nghe qua.

"Tôi nhất định sẽ trở về cứu anh."

Âm thanh đó trong hồi tưởng, luôn lặp đi lặp lại bên tai hắn.

Hiện tại suy nghĩ một chút, nói ra nghe thật buồn cười.

Cặp mắt đen của người đàn ông cuồn cuộn cảm xúc, hầu kết khẽ nhúc nhích, giống như ngừng lại nơi đó, lại tựa như đã trở lại, định được rõ ràng từng hình ảnh trước kia.

Hắn đi đến trước người A Nông, không hề do dự bế nàng lên, ôm vào phòng tắm, lót một cái khăn lông mềm mại cho nàng đứng lên, mới bắt đầu xả nước.

"Cởi quần áo."

Nhẹ thở ra một câu không rõ, A Nông lại ngốc mất hồi lâu, mặt đỏ muốn rỉ máu, tay nắm váy làn, nói: "Thung Thung, em có thể tự mình tắm mà."

Tuy rằng đã quên rất nhiều, nhưng về chuyện này A Nông vẫn biết.

"Trên người của cô có thương tích, không thể đụng vào nước."

Lục Thung khom lưng thử nhiệt độ nước, vẫy vẫy tay, rồi nhìn vào mắt A Nông, tựa như chính nhân quân tử, không có một chút tạp niệm nào.

Bị ánh mắt lừa bịp, A Nông cảm thấy hình như có chút đạo lý, liền ngoan ngoãn gật đầu.

A Nông trông rất gầy khi ngồi trong bồn tắm to lớn bao quanh thân thể tuyết trắng. Mắt đen vốn trong trẻo giờ bị hơi nước nhuộm đẫm trở nên mờ mịt, như chứa cả một hồ nước trong đó. Nàng không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lục Thung, thuần khiết lại tà ác, giống như một bé cưng ngoan ngoãn, cũng giống như một yêu tinh.

Sợ là muốn tới lấy mạng hắn.

Trong cổ họng Lục Thung chợt nghẹn, ma xui quỷ khiến duỗi tay, vỗ lên gương mặt trắng mềm của A Nông.

Vừa mềm, vừa thơm, tản ra hương thơm câu dẫn hắn nhấm nháp.

"Thung Thung?"

Âm thanh thiếu nữ như hoàng oanh uyển chuyển động lòng người, khiến người đàn ông bừng tỉnh, cũng như làm mãnh thú trong lòng hắn bị kinh hãi.

Trước đó Lục Thung chỉ tắm cho A Nông đúng một lần, sau khi miệng vết thương gần như đã đóng vảy liền để A Nông tự mình tắm giặt.

Tay hắn chạm vào da thịt trắng tinh của thiếu nữ, lửa trong lòng cọ cái liền bốc cao ngút, động tác tay càng lúc càng nặng nề.

"Biếng Nhác... Thung Thung, đau quá......"

Thiếu nữ nước mắt lưng tròng, vai ngọc để trần, đường cong mềm mại, khiến người nhìn miệng khô lưỡi khô.

Em tới cứu tôi lên thiên đường, hay là kéo tôi xuống địa ngục đây?

Tay Lục Thung dọc theo cánh môi mềm mại dính nước, lướt qua xương quai xanh tinh xảo, dời xuống phía dưới. Hai khỏa tuyết trắng mềm mại, cùng hai điểm chót đỏ bừng câu mất hồn người.

Thí chủ, anh muốn đi đâu?

Tôi muốn vào địa ngục, làm nhiều việc ác, cô độc một mình.

Bàn tay to của người đàn ông bóp cổ thiếu nữ, bảy hồn dường như in hết trên cánh môi thiếu nữ, rồi chậm rãi rơi xuống phía dưới, xuống phía dưới, hoàn toàn chìm trong nước, không còn chỗ hô hấp.

Thí chủ, anh còn muốn gì.

Nghĩ muốn...

Thiếu nữ hoảng sợ mở to hai mắt, tóc đen hỗn độn tản sau người, bồng bềnh trong nước, cực kỳ xinh đẹp, phảng phất giống như nàng tiên cá, là vị công chúa nhỏ nhất xinh đẹp nhất.

Nàng chật vật phát ra tiếng cầu cứu, trong mắt tuôn đầy nước, rất sợ hãi, nhưng người đàn ông cắn môi nàng, tựa hồ đang cười, chậm rãi nhắm mắt lại.

Thần ơi, tôi nghĩ không ra.

Là nghĩ không ra, hay là không muốn nghĩ?

Đại khái là, không muốn nghĩ đi.

Tôi muốn lên thiên đường, tôi muốn vào chốn cực lạc, tôi muốn có được cô ấy.

Vậy đó, nghĩ thấu rồi, cũng như nghĩ không ra.

Cứ như vậy, hắn phát tâm ma tra tấn nàng, chết cũng không chịu buông miệng, rốt cuộc khi A Nông cảm giác mình sắp bị chết đuối, lại có một cái tay kéo nàng lên.

"Khụ khụ... Biếng Nhác... Thung Thung......"

Người đàn ông nhẹ nhàng đỡ sau lưng A Nông, trong mắt có nước cũng có nàng, dịu dàng tựa như nước xuân tháng ba. Khóe môi ngậm ý cười, mê người không chịu nổi.

Tóc đen của hắn hỗn độn ướt át, sơ mi trắng cũng bị ướt nhẹp, như ẩn như hiện, lại phối với ý cười hoàn mĩ ấy, văn nhã lại bại hoại.

"Đều... Đều là nước......"

Thân thể thiếu nữ mềm mại tuyết trắng đẹp đến vậy, rơi vào trong mắt hắn, tựa như dê con trắng phau rơi vào mắt sói xám.

Thân thể Lục Thung hơi khom về trước, một tay chống cạnh bồn, một tay bóp cằm nàng, rất có kiên nhẫn cạy môi răng thiếu nữ ra từng chút một.

Không bao lâu, hắn liền kết thúc nụ hôn này.

"Liếm sạch cho em."

Hắn nói, sắc tình lại kiều diễm, động lòng người lại đa tình.

A Nông ho khù khụ, cảm thấy giống như thật sự đã sạch sẽ, thần kỳ mà "a" một tiếng. Tròng mắt đen lúng liếng đảo một vòng, đột nhiên ôm cổ Lục Thung, đôi mắt óng ánh ánh nước, phát ra ánh sáng: "A Nông cũng liếm cho anh!"

Nàng mềm mại dán sát nơi tim hắn đang đập cuồng nhiệt, tùy tiện cọ hai cái, nhịp tim người đàn ông không còn đều đặn nữa, mặt đỏ khô nóng.

Nhưng nếu đó là lũ đàn ông tầm thường khác.

Ngón tay Lục Thung nhẹ vuốt ve cần cổ trắng noãn trơn láng của thiếu nữ, cười ôn nhuận như ngọc, hệt như một đoan chính quân tử, như một công tử nổi tiếng lương thiện thời cổ đại.

"Được, em liếm sạch vào."

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Lời tác giả: Ôn nhuận như ngọc, đoan chính quân tử?? Chó má chứ tôi muốn tự vả miệng mình.

Không cần · không thích · sẽ không hôn · chính nhân quân tử Biếng Nhác

Thung Thung có chút vui buồn không ngừng mâu thuẫn, người lạnh nhạt mà còn muốn phát giận quá không bình thường, nhưng đối với A Nông luôn là vui vui vui vui vui vui vui......

Còn rất dịu dàng nữa · dịu dàng