A Nông

Chương 19




Có khi Lục Thung suy nghĩ, nếu lại cho hắn thêm một cơ hội nữa, vẫn sẽ cứu A Nông sao?

Chẳng sợ chuyện nhất định phải mất đi, vẫn sẽ thích sao?

—— Sẽ sao?

—— Sẽ.

A Nông, đại khái là người duy nhất trên đời này hắn ký thác và mong đợi.

Nhân gian đáng giá.

Đáng giá cái rắm.

Chính vì A Nông xuất hiện, vì thế nhân gian mới đáng giá.

Khi bắt gặp nàng nằm trong bụi cỏ, với bộ dáng máu tươi đầm đìa, vừa chật vật vừa khó coi, ai ngờ được rằng đến bây giờ đã thích thành vậy?

Thích đến mức,

Mạng cũng không cần.



Khi Lục Thung vọt vào nhà, chỉ thấy trên người A Nông toàn là máu, rúc vào góc tường, trong lòng ngực là A Miêu bị nhuộm đến hồng rực.

Nàng mở to một đôi mắt to tròn, trống rỗng, mất đi tiêu cự, nước mắt không tiếng động chảy xuôi trên khuôn mặt.

Bụng người đàn ông nằm trên mặt đất còn đang cắm một con dao, mí mắt run nhè nhẹ, giãy giụa tựa như sắp tỉnh lại.

Nghe thấy tiếng bước chân, A Nông chậm chạp quay đầu, vươn bàn tay đông cứng, nắm lấy một ngón tay của Lục Thung, nắm cực chặt, giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng.

"Thung Thung, cứu A Miêu... Cứu A Miêu......"

Sắc mặt Lục Thung trắng bệch, lại không hề lộ ra một chút thống khổ nào trên mặt, khi chạm đến cơ thể lạnh như băng của A Miêu, khẽ run lên, môi mỏng mở rồi lại ngậm.

Hắn duỗi tay, ôm lấy A Miêu, đặt nó vào trong cái ổ ngày thường, nó phảng phất như ngủ rồi.

Chỉ là ngủ thôi.

Tỉnh lại, lại muốn giương nanh múa vuốt.

Trong cổ họng A Nông nghẹn ngào, đưa tay muốn sờ A Miêu, lại bị Lục Thung đột nhiên nắm lấy.

Con ngươi nàng rưng rưng đối diện với đôi mắt màu đỏ tươi của hắn.

Bỗng nhiên mất tiếng.

A Nông muốn nói rất nhiều, muốn nói, em nhớ ra rồi, em tên Chu Nông, em có một người cha hàng năm chỉ biết bạo lực, ông ta muốn đem em bán cho một người đàn ông năm mươi tuổi, cho nên em chạy trốn, rồi bị bắt được.

Anh xem, nhân sinh của em không ra gì, hư thối đến vậy.

Nhưng em một chữ cũng không dám nói với anh, em rất sợ hãi, sợ anh không cần em.

Giống như khi mới nhặt được em, nói, A Nông, tôi không cần cô.

Lục Thung đứng lên, từ trong ngăn tủ lấy ra một sợi dây thừng, ba vòng rồi hai vòng trói A Nông lại, sau đó đi tìm cồn, rút con dao từ trong bụng Chu Dũng ra.

Chu Dũng đột nhiên co người, đau đến phải cắn răng, nhìn chằm chằm động tác Lục Thung dùng cồn lau cán dao.

"Mày... Mày muốn làm gì?"

Lục Thung đã không cảm giác được đau đớn nữa, phảng phất giống như mất đi ngũ giác, thế nhưng ý thức lại rõ ràng vô cùng, biết rõ nhất cử nhất động của bản thân.

Lau xong dao, Lục Thung ngồi xổm xuống trước mắt A Nông, còn cong môi cười với nàng, nói nàng không phải sợ, rồi sau đó duỗi tay, vén gọn tóc đen hỗn độn bên thái dương nàng ra sau, nhẹ giọng nói: "Tóc rối hết rồi, không còn xinh đẹp nữa."

A Nông nhắm mắt lại, lông mi ướt đẫm nước mắt, yếu ớt muốn ngã xuống, nhưng vẫn lộ ra một nụ cười nho nhỏ, má lúm đồng tiền nhợt nhạt ẩn chứa sự dịu dàng.

"Tóc có rối hết, em vẫn xinh đẹp."

Lục Thung gật đầu, dựa sát lại hôn vào mí mắt đang run rẩy của nàng, tiếng nói khàn khàn: "Anh đã báo cảnh sát, nếu cảnh sát có hỏi tới, em cứ nói em bị trói, rồi bị đánh đến hôn mê, cái gì cũng không biết, nhớ không?"

Đầu Chu Dũng nhấc không khỏi mặt đất nổi, không còn sức lực, cười nhạo nói:

"Mày định cho tao chết hả?"

Lục Thung không tính quản đến hắn, chỉ lo nhìn chằm chằm A Nông, mãi đến khi nàng mở to mắt, nước mắt chứa đầy trong mắt, lắc lắc đầu.

"Dao là em đâm."

"Không phải anh."

Tay Lục Thung nhéo nhéo sau cần cổ tinh tế của A Nông, vuốt ve da thịt mịn màng của nàng, lặp lại một lần nữa: "Em cái gì cũng không biết."

Nhưng A Nông vẫn lắc đầu, khóc rất dữ, sắc mặt Lục Thung đột nhiên lạnh đến dọa người, hung hăng cắn môi nàng, giống như dã thú phát tiết, nhưng đồng thời cũng cất giấu toàn bộ tình yêu và nhu tình của hắn.

Cuối cùng vẫn là tha cho khoé môi nàng, hạ xuống một cái hôn nhẹ lên môi nàng.

Dừng ở đây thôi.

Lục Thung nghĩ.

"A Nông, dự báo nói, ngày mai sẽ có tuyết rơi, chờ em tỉnh lại, chúng ta đi đắp một cặp người tuyết, có được không?"

Vừa dứt lời, trước mắt A Nông tối sầm, thân thể mềm mại ngã vào trong tay Lục Thung, rồi được hắn nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.

Má nàng sưng đỏ, hẳn là dấu vết bị đánh.

Đại khái không hề nhẹ.

Không biết từ nhỏ đến lớn, đã bị người đàn ông kia đánh nhiều ít bao nhiêu.

Điều tra hồ sơ, thấy có ghi lại, đã từng bị đánh gãy hai đòn xương sườn, nằm ở bệnh viện nửa năm, cảnh sát nói rằng chỉ là cha dạy dỗ con nhỏ, không phải chuyện gì lớn, cho nên sau đó cũng không giải quyết được gì.

Trên người vết thương mới vết thương cũ đan xen, bạn học nhìn thấy dấu vết đỏ hồng thì nói, cậu ta, mỗi ngày đều ngủ với trai.

Nhân sinh gian nan đến vậy, mà cơ thể nàng lại gầy yếu nhỏ cọt, làm thế nào mà chống lại được?

Lục Thung cầm dao, nửa quỳ trên mặt đất, bóp mặt Chu Dũng, trong mắt đến một chút độ ấm cũng không có, giống như đang nhìn một người đã chết.

"Tôi đoán ông chưa từng bị đánh phải không?"

Nếu ông cũng bị gãy hai đòn xương sườn, vẫn sẽ xuống tay như thế với một đứa nhỏ sao?

Nếu ông đã nếm thử mùi vị đau đớn, vẫn còn dám động thủ sao?

Ông chỉ biết thoải mái, không biết đau là gì.

Lục Thung tìm đến vị trí xương sườn của người đàn ông, cuộn tay, từng cái tiếp từng cái, mỗi một quyền đều dùng mười phần sức lực.

Tuổi nhỏ, cha sợ hắn đánh nhau không lại người ta, sẽ bị mất mặt, nên cho hắn đi học võ.

Không nghĩ đến, hôm nay lại có tác dụng.

Khóe miệng Chu Dũng trào ra máu, đôi mắt sưng to gắt gao nhìn chằm chằm Lục Thung, há mồm rặn ra từng từ rất gian nan: "Mày... Đừng để tao... sống, không... Nếu không tao, nhất định sẽ giết mày."

Lục Thung cười, phảng phất như Satan đến từ địa ngục.

Trên tay dính máu, hắn ngại dơ, lau vào áo blouse trắng.

Hắn bóp cổ Chu Dũng, gằn từng từ một: "Chuyện ông đã làm với A Nông, tôi có giết ông vạn lần cũng không đủ."

Thân thể Chu Dũng run rẩy, giống như khóc lại giống như cười, kéo dài hơi tàn:

"Tiện, đồ đê tiện......"

Lục Thung lại ném xuống một quyền, đánh vào khóe miệng hắn.

"Ông cảm thấy tôi không dám giết ông? Hay là giết không được ông?"

Chu Dũng không cho là đúng, hơi thở thoi thóp nhưng vẫn còn hiếu thắng: "Mày, con mẹ nó, giết tao một lần thử xem?"

Ông ta sống vô pháp vô thiên, ỷ vào có chút tiền, làm xằng làm bậy, ai cũng không dám đối nghịch ý ông ta, đến đâu cũng vậy.

Giờ phút này, vẫn còn tưởng rằng có thể giống như rất nhiều lần trước kia, sẽ thuận lợi chạy thoát.

Cùng lắm thì bị canh chừng qua một thời gian, rồi sau lại tiếp tục.

Ông ta không nhận thức được chính mình sai, cũng không nhận thức được chính mình là một người cha.

Lục Thung nắm dao, chuẩn xác nhắm chuẩn vị trí tim đập, chỗ đó, hắn rất rõ ràng, không có khả năng sẽ thất thủ.

Dao lún vào máu thịt, rất sâu, rất sâu.

Chu Dũng không dám tin nhìn Lục Thung, tựa hồ có thế nào cũng không thể tưởng được, hắn lại dám trắng trợn táo bạo giết người như vậy.

Làm người xấu lâu rồi, luôn không tin ác nhân có ác báo, càng không tin sẽ bị người khác giết.

Từ trước đến nay chỉ biết mình hại người, sao có thể bị người hại mình.

Lục Thung rút dao nhỏ ra, xoay người, bắt lấy tay Chu Dũng, chụp lên cán dao, rồi xoay dao về phía bụng hắn, một nhát thật sâu, sau đó khó khăn đẩy mũi dao, vết thương trông ăn sâu vào người mười phần, kỳ thật vết thương không hề nguy hiểm đến vậy.

Thân thể đau đớn kịch liệt, co rút từng cơn, Lục Thung nằm trên sàn nhà, ý thức tan rã, duỗi tay, muốn sờ A Nông.

Mặt nàng nho nhỏ, vừa trắng lại vừa mềm, nhìn qua tuổi còn rất nhỏ, tựa như đám mây mềm mại, lần đầu tiên trông thấy nàng, hắn cho rằng nàng vẫn là vị thành niên.

Kỳ thật, lúc ấy nhặt nàng trở về, đã rất thích nàng.

Từ trong lòng sinh ra cảm giác vui mừng, nơi hoang mạc nở ra một đóa hoa, nhìn thế nào cũng nhìn không đủ.

Hắn quá thích A Nông.

Thích nàng híp mắt gọi Thung Thung, thích nàng chôn trong lòng ngực hắn làm nũng, cũng thích nàng cùng hắn lưng tựa lưng lẳng lặng ngồi, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm.

An tĩnh, tốt đẹp mà tồn tại.

Cùng A Nông ở bên nhau mỗi một giây, Lục Thung mới chân chính tồn tại, biết đến tức giận, tuy một ngày có thể rất dài, nhưng vui mừng khi nào cũng có cho dù rất nhỏ.

A Nông.

A Nông.

Lưu luyến lại dịu dàng.

Anh muốn em vĩnh viễn là A Nông, vĩnh viễn không biết đến nhân gian hiểm ác, không chịu hiểm ác bức bách.

Bởi vì em là A Nông của anh.

Anh là Thung Thung của em.

—— A Nông, ngày mai sẽ có tuyết rơi?

—— Nếu sợ lạnh nhớ nói, anh ôm em.