Á Nô

Chương 200: Mặt nạ ác quỷ




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

"Người Hung Nô?".

Thẩm Ngọc sững sờ, tuy nơi này không nằm gần nội địa Đại Tĩnh, thế nhưng vẫn thuộc quốc thổ Đại Tĩnh, sao lại có thể xuất hiện đến hơn một nghìn người Hung Nô chứ?

"Ta và người Hung Nô từng qua lại, bọn họ có lông mày thấp mắt sâu, con ngươi có màu nâu, đa số để râu quai nón rậm rạp uốn lượn, mặc dù ta nhìn không rõ lắm, thế nhưng nghe bọn họ nói chuyện, là ngôn ngữ của người Hung Nô.".

"Sao người Hung Nô lại chạy đến tận đây?" Thẩm Ngọc hỏi.

"Đệ còn nhớ lúc chúng ta ở vùng ngoại ô kinh thành có giết chết mấy người Hung Nô không? Bọn họ thừa dịp thay đổi triều đại, Đại Tĩnh vừa lập, triều chính chưa ổn định, có thể lén lút vào kinh thành, nói không chừng khi đó chúng ta để lại dấu vết, bọn họ lần theo đến tận nơi này.".

"Nhưng tại sao người Hung Nô lại muốn lần theo dấu vết của chúng ta?"

"Dĩ nhiên là vì tiền tài, người bên ngoài đều truyền tai nhau mặc dù Sở triều diệt vong, nhưng cũng nắm giữ giang sơn mấy trăm năm, thu lại không biết bao nhiêu là tiền bạc châu báu, cộng thêm truyền thuyết về Quân Sơn Lăng, thứ người Hung Nô thiếu chính là vật tư lương thảo chiến tranh, sao lại không đỏ mắt* chứ?"

*Đỏ mắt: nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng

Sở Linh nhíu mày thật sâu, nếu như nơi Sở nhân ẩn cư bị bại lộ, vậy sẽ là một mối nguy lớn, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, tộc nhân Sở thị sẽ phải đối mặt với tai ương ngập đầu.

Thẩm Ngọc thấy người phía dưới đang dùng cuốc xẻng cùng các loại đồ vật có thể dùng được, không ngừng đánh lên tảng đá lớn chắn ở lối ra vào, nhìn điệu bộ này, bọn họ không vào được cũng phải đào cả núi ra.

Ước chừng ngọn núi này cao gấp đôi tường thành, phía trong này là dốc thoải, phía bên ngoài là vách đá dựng đứng, dễ thủ khó công, nếu muốn đánh vào trong, chỉ có cách là tiến công từ cửa vào.

"Không thể ngồi đây khoanh tay chờ chết được, mặc dù cửa vào có tảng đá lớn chắn kín đường, bọn họ không biết mở cơ quan, thế nhưng cứ đào xuống như vậy, thế nào cũng bị đào ra."

Sở Linh tiếp tục truyền lệnh cho hộ vệ, Sở nhân ở cửa cũng sớm chuẩn bị nghênh địch, bọn hộ vệ thỉnh thoảng đẩy mấy viên đá cùng trụ gỗ đến, Sở Linh vung tay lên, cục đá và trụ gỗ đồng thời bị đẩy xuống.

Bởi vì vách núi gần như là dựng đứng, cho nên đá tảng và trụ gỗ trực tiếp lăn xuống, giống như sấm chớp cuồn cuộn, thế đi doạ người, tiếng ầm ầm nổ vang rơi xuống đất.

Người Hung Nô không nhìn thấy Sở nhân trên núi, chờ nhìn thấy thì đá tảng đã lăn xuống, không kịp lùi lại, phía trước lại tập trung nhiều người, người Hung Nô gào thét ầm ĩ xô đẩy lẫn nhau, đường lại không được rộng, không kịp lùi về sau, bị đập ngay chính giữa.

Lần đầu tiên Thẩm Ngọc tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mặc dù trong sách có miêu tả qua hình ảnh trên chiến trường, thế nhưng y vẫn chấn động không thôi.

Đá tảng đập xuống tạo thành một cái hố to, cát đá bùn đất bắn tung toé, người phía dưới bị nghiền thành thịt nát, bị khúc gỗ đè phải thì đỡ, có thể chết toàn thây, bị đá tảng đập phải, tất cả đều bị cụt tay cụt chân, ngay cả một khối thịt hoàn chỉnh cũng không tìm thấy.

Người Hung Nô tức giận la to, dùng ngôn ngữ của mình kêu rút lui, rút khỏi đường nhỏ giữa vách núi, để lại một mảnh hỗn loạn.

"Hay lắm!"

Sở nhân và bọn hộ vệ đánh lui người Hung Nô tiến công, vui mừng rối rít khen hay.

"Đừng vui mừng quá sớm, chúng ta đóng giữ ở trên cao đánh úp bất ngờ, lần này cũng chỉ giết chết được có khoảng trăm người."

Chân mày Sở Linh vẫn chưa giãn ra, tiếp tục đăm chiêu suy nghĩ hành động tiếp theo của người Hung Nô, bọn họ phải có phương pháp đáp trả lại thế nào. Dùng đá lăn cùng gỗ tròn tuy hữu hiệu, nhưng có chuẩn bị gỗ đá nhiều đến đâu đi nữa thì cuối cùng cũng sẽ bị tiêu hao sạch sẽ, mà người Hung Nô cũng có phòng bị, sẽ không dễ dàng như vậy nữa.

Thẩm Ngọc nhìn người Hung Nô đi tới đi lui, đang chuẩn bị trong tay thứ gì đó.

"Là cự nỏ!"



Thẩm Ngọc đứng đầu nhìn thấy, thứ người Hung Nô đang đẩy tới rõ ràng chính là cự nỏ, dẫu sao Thẩm Ngọc cũng đọc qua nhiều ghi chép về chiến thuật chiến sự của Quân Huyền Kiêu, vừa nhìn thấy đã nhận ra.

Sở nhân chọn nơi này làm cửa vào, cũng là bởi vì độ cao ở đây vượt qua tầm bắn của cung tên bình thường, thế nhưng cự nỏ có uy lực rất lớn, vượt xa cung tên bình thường nhiều.

Sở Linh vừa nghe y nói vậy, sắc mặt liền trầm xuống, vội hô: "Rút lui trước! Tìm chỗ ẩn núp! Ngọc Nhi, đệ xuống núi trước đi...."

Vừa dứt lời, vèo một tiếng, tên của người Hung Nô đã phá không mà đến, rơi cách chỗ Thẩm Ngọc đứng không đến hai trượng, dài khoảng nửa thân người, mũi tên cực lớn, đâm vào cục đá hai thước, bề mặt tảng đá nổ tung, vang lên tiếng nứt răng rắc.

*Theo Trung Hoa, 1 thước Trung Quốc cổ = 0,333 mét nên 1 trượng Trung Hoa = 3,33 mét.

Sở nhân đều hoảng sợ đến lạnh cả sống lưng, bị cung tên hung hãn như thế bắn trúng, người còn có thể sống sao?

Bọn hộ vệ dồn dập tìm chỗ trốn, Sở Linh phải trấn thủ cửa vào không thể rời đi được, chỉ có thể giao phó Thẩm Ngọc vài câu, bảo y nhanh chóng xuống núi.

Âm thanh mũi tên vèo vèo truyền đến, Thẩm Ngọc nhìn thấy hai mươi, ba mươi mũi tên đồng thời được bắn lên không, có mấy mũi tên vừa vặn bắn về phía y, khó mà đoán được mũi nào sẽ đâm vào người của y.

"Ngọc Nhi chạy mau!" Sở Linh nôn nóng.

Thẩm Ngọc có nhanh hơn nữa, cũng không thể nhanh hơn cung tên, một mũi tên rơi xuống cách y không đến một trượng, lòng y hoảng hốt, dưới chân đạp hụt.

Thời điểm lăn xuống gò núi, bên cạnh Thẩm Ngọc lóe lên bóng người, liền bị người nọ nhào đến, Thẩm Ngọc được thân thể cao to bảo vệ ở trong lòng, người vừa đến thân thủ mạnh mẽ, lộn mấy vòng liền dừng lại.

Ngay cả đầu Thẩm Ngọc cũng được che chở chặt chẽ, cũng không cảm thấy bị thương chỗ nào, chỉ là vẫn sợ hãi không thôi.

Ngẩng đầu lại nhìn thấy mặt nạ ác quỷ.