Á Nô

Chương 156: Ngươi đi đi




Edit: Vĩnh Nhi - Beta: Tiểu Vũ

Tống Thanh lại tỉnh lại trong khuê phòng của Hồng Liên một lần nữa.

Hồng Liên tứ ngưỡng bát xoa* giống như thường lệ, đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn nà khoác lên trên bụng của hắn, tư thế ngủ phóng khoáng, hoàn toàn không giống với vẻ xinh đẹp tao nhã lúc thường kia của hắn.

*Tứ ngưỡng bát xoa: Chỉ tư thế ngửa mặt lên trời, dạng chân dạng tay ra, có ý chê trách.

Tống Thanh đột nhiên giật mình tỉnh dậy, không còn chút buồn ngủ nào, há to mồm nhìn mặt Hồng Liên nửa ngày không thể nói ra lời.

Hắn lại ngủ cùng Hồng Liên.....

Thời gian gần đây, hắn chung chăn chung gối cùng Hồng Liên đã năm lần, từng hình ảnh hương diễm đêm qua hiện lên, bắt đầu là Hồng Liên mang rượu tới muốn cùng hắn uống rượu dưới ánh trăng, đúng lúc lòng hắn đang nặng trĩu, liền uống một chén.....

Sau đó không biết làm sao trong mắt Tống Thanh, Hồng Liên trở nên càng ngày càng quyến rũ động lòng người, gương mặt và người mình đang nghĩ trong đầu nhập làm một, hắn dưới cơn kích động, liền chủ động ấn ngã Hồng Liên.

Cho nên căn bản không thể trách Hồng Liên câu dẫn hắn, mà là chính hắn không cách nào tọa hoài bất loạn*, hắn cho là mình không giống những nam nhân phong lưu kia, trước sau thủ vững như một, kể cả bị mê hoặc cũng sẽ không mất đi lý trí.

*Tọa hoài bất loạn "坐怀不乱": Ngồi mà trong lòng không loạn, ý chỉ người đoan chính, ở cạnh người mình thích mà không nảy sinh ý định xấu xa.

Thế nhưng Tống Thanh đã sai rồi, hắn cảm nhận sâu sắc được mình là một nam nhân. Thú tính nổi lên sẽ là cái dạng này, bằng không phải giải thích thế nào, mỗi lần chỉ cần Hồng Liên khiêu khích một chút, hắn liền không kìm nén được huyết mạch sôi trào?

Tống Thanh gõ gõ đầu của mình, thất vọng không thôi, hắn huấn luyện nhiều năm như vậy, chẳng khác nào vứt cho chó ăn.

"Ưm hừm -----"

Một âm thanh rên rỉ mềm mại đầy thoả mãn từ phía sau lưng truyền đến, tay Hồng Liên từ phía sau lưng vòng lấy eo của hắn, mặt kề sát ở sau vai hắn, ấm áp rõ ràng.

"Tống đại gia, hôm nay không thể rời đi muộn một chút sao.... Mấy lần rời đi vô tình, ta đau lòng lắm...."

Vừa nói, tay Hồng Liên không thành thật sờ soạng lồng ngực cường tráng của hắn, còn trêu ghẹo nhéo mấy cái.

"Buông ra!".

Tống Thanh gầm lên, nhưng tay Hồng Liên giống như là có yêu thuật, hắn không có cách nào lừa gạt bản thân mình, thân thể của hắn rất thích được Hồng Liên chạm vào, nơi kia mơ hồ lại có dấu hiệu trỗi dậy.

Nhưng Tống Thanh chỉ có thể khắc chế tà niệm của chính mình, càng mang loại tâm tư này đối với Hồng Liên, hắn lại càng xấu hổ không còn mặt mũi nào.

"Hì hì..... rõ ràng Tống đại gia thích, cần gì phải lừa mình dối người chứ? "

Hồng Liên cười duyên nói, lại còn cố tình trêu chọc gần như trên làn da Tống Thanh liếm một cái.

Tống Thanh giống như bị sét đánh vậy, toàn thân lơ đãng run rẩy một cái, càng ngày càng tức giận, đẩy Hồng Liên ra.

"Ngươi! Ngươi không thể tự trọng một chút sao?!".

Khiển trách của Tống Thanh hiển nhiên rất không có hiệu lực, Hồng Liên nhìn thấy dáng vẻ thẹn quá hóa giận của hắn thì cảm thấy rất buồn cười, cười đến ngã ngồi.

"Tống đại gia, đây cũng là tật xấu của nam nhân các ngươi, rõ ràng đều háo sắc như nhau, ngoài miệng vẫn còn muốn làm ra vẻ quân tử. Hiện tại ngươi ngược lại có nghị lực đẩy ta ra, đêm qua lúc ngươi đẩy ngã ta, sao không cùng ta đàm luận tự tôn tự ái hả?".

Tống Thanh bị nói đến cảm thấy nhục nhã không chịu nổi, nếu bản thân hắn không bị tà niệm điều khiển, dâm trùng thượng não, làm sao Hồng Liên có thể ép buộc hắn? Mình có tư cách gì trách cứ Hồng Liên?

"Được, là ta mặt người dạ thú!"

Tống Thanh vuốt mặt một cái, chán nản không thôi.

"Ngươi đi đi." Cuối cùng Tống Thanh vô lực nói.

Hồng Liên ngồi ở một bên giường, hỏi: "Có ý gì? Ngươi muốn ta đi đâu? Đây là khuê phòng của ta đấy....."

"Rời khỏi phủ thống lĩnh!" Tống Thanh dứt khoát cắt ngang nói, "Muốn đi nơi nào thì tùy ngươi, nói chung đừng tiếp tục ở lại bên cạnh ta nữa, ta không phải chính nhân quân tử, nhưng cũng sẽ không có kết quả với ngươi, sẽ chỉ hại ngươi thôi, cho nên ngươi đi đi, đối với cả ta và ngươi đều là chuyện tốt."

Hồng Liên xùy một tiếng nói: "Vậy lúc đầu ngươi còn trêu chọc ta..... Nhưng ngươi còn thiếu nợ ân tình của ta đấy, đáp ứng muốn nuôi ta kia mà."

"Ta trêu chọc ngươi?!"

Tống Thanh trợn mắt, nhưng nghĩ lại, đích thực cũng là hắn yếu lòng, đã đáp ứng Hồng Liên, khiến cho Hồng Liên hiểu lầm, sau đó hai người sai một ly đi một dặm.

Hắn cho là mình có thể khuyên nhủ Hồng Liên hoàn lương, kết quả chính mình cũng rơi vào vực sâu, sớm biết có ngày hôm nay, lúc đó đã không nên đáp ứng.

"Là ta không làm được....." Tống Thanh ngẩn ngơ nói, "Ta cho ngươi 5000 lượng, ngươi tìm lấy một nghề kiếm sống cho tốt, hẳn là có thể sống qua ngày..."

"Phốc ha ha ha----" Hồng Liên cười nói, "5000 lượng? Còn không bằng tiền thưởng một đêm lúc ta đang nổi, hơn nữa, tương lai sau này ngươi có thể là Thống lĩnh Ngự lâm quân, chung quy tính ra cũng không ít hơn 5000 lượng chứ? Ta không đi."

"Hiện tại ta chỉ còn từng này bạc thôi....."

Tống Thanh cúi đầu, 5000 lượng đối với người bình thường mà nói đã là con số trên trời, nhưng hắn biết Hồng Liên có thói quen tiêu tiền như nước, miệng ăn núi lở, số tiền này chỉ đủ hắn tiêu xài trong nửa năm một năm.

Trong triều đình đương nhiên là có rất nhiều người đưa bạc cho Tống Thanh, nhưng hắn chưa từng giao thiệp với bất kỳ quan viên nào, toàn bộ đều tích góp từ bổng lộc của chính mình, cùng với trước đây lập chiến công được ban thưởng, có thể Tống Thanh luôn luôn coi nhẹ tiền tài, không nghĩ tới sẽ có một ngày phải bán vàng ngọc đồ cổ để lấy tiền.

"Thế ta mặc kệ, ít nhất 50 ngàn lượng, khi nào góp đủ, thì đuổi ta đi."

"Ngươi...."

"Tống thống lĩnh, chỉ có 50 ngàn lượng mà thôi, kỳ thực chỉ cần ngươi chịu, ở trên triều đình trong vòng một ngày đã có người đưa đến tận tay ngươi ~".

"Ta sẽ không nhận hối lộ!"

Tống Thanh cách xa Hồng Liên tươi cười quyến rũ giống như là lẩn tránh rắn độc vậy, Hồng Liên có độc, dính vào liền tẩy không ra.