Á Nô

Chương 142: Ôm y vào lòng




Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi

Biển Thập Tứ được Trấn Bắc Vương ra lệnh đi theo, Hồng Liên thì nghe nói một nhóm người muốn đi du ngoạn ngoại ô Kinh thành, hận không thể mọc thêm cái chân thứ 3, chạy theo bọn họ.

Hai người ấy mỗi người chiếm cứ một chỗ của buồng xe, vén rèm lên, từ xa trông thấy Trấn Bắc Vương tiến vào thôn trang.

Quân Huyền Kiêu đứng trước cửa một hộ nhân gia do dự thật lâu, mới kiên quyết hạ quyết tâm, gõ vang cửa hộ nhân này.

Biển Thập Tứ nói, phương pháp dân gian để chữa trị trái tim đã đóng cửa, là phải nhờ cậy nhân khí bách gia, khí lực con người có được đến từ lương thực ngũ cốc, ăn gạo của bách gia nói không chừng sẽ có lợi cho việc bình phục của Thẩm Ngọc.

Vốn dĩ Quân Huyền Kiêu muốn hạ lệnh sai người đi mua, bị Biển Thập Tứ ngăn lại, nếu như là dùng vàng bạc trao đổi, chẳng khác nào sòng phẳng không mắc nợ với nhau, như vậy sẽ không có hiệu quả, nhờ cậy mới là "tình nghĩa", thêm nữa phải là bản thân Vương gia tự mình đi.

Quân Huyền Kiêu cảm thấy hoang đường, Biển Thập Tứ xem thường nói: "Không phải Vương gia nói vì Thẩm Ngọc, chuyện gì cũng chịu làm sao? Thì ra chỉ là nói suông, thôi thôi, nếu như Vương gia không thể bỏ được tự tôn, sau này đừng nói mấy lời nhảy vào nước sôi lửa bỏng gì đó nữa."

"Bổn Vương đi!"

Cửa gỗ mở ra vang lên kẽo kẹt, một bà lão đầu đội khăn bố mở cửa, Quân Huyền Kiêu siết nắm đấm, kiên trì đến cùng đi tới.

"Lão bà bà, ta..."

Quân Huyền Kiêu vừa mở miệng, cánh cửa trước mặt đóng rầm một cái, bên trong truyền đến tiếng then cài ma sát.

"Thổ phỉ vào đến thôn rồi!!"

Bà lão kinh hoảng hô to.

Mặt Quân Huyền Kiêu thoáng chốc co rúm lại, người hắn từ trên xuống dưới có chỗ nào giống thổ phỉ chứ?!

Nhưng hắn lại không biết, quanh năm suốt tháng hắn mang vẻ mặt uy nghiêm của kẻ có địa vị cao. Hơn nữa còn có sát khí được bồi dưỡng từ trên sa trường, trong mắt bách tính bình thường, tuyệt đối là khí chất của thổ phỉ hung hãn ở trong núi.

Quân Huyền Kiêu hít một hơi, thả lỏng dáng người cứng rắn, buông nắm đấm ra, nhếch miệng tươi cười, cố gắng khiến bản thân trông như đang vui vẻ hòa nhã, lần thứ hai gõ vang cửa lớn của hộ nhân gia.

Lúc này là một người đàn bà ngoài ba mươi đi ra, mắt phượng mũi nhọn, lần đầu tiên nhìn thấy Quân Huyền Kiêu, ngược lại ánh mắt bất ngờ kinh diễm.

"Sao ngươi lại tới đây?"

Quân Huyền Kiêu sững sờ, bọn họ từng quen biết sao?

"À..." Quân Huyền Kiêu duy trì nụ cười nói, "Ta. Đến..."

"Ôi trời ạ."

Người đàn bà giậm chân cắt ngang lời hắn, trong lúc tức giận lại mang theo một ít vui mừng, nhìn trái nhìn phải thấy không có người, mới cấp tốc kéo Quân Huyền Kiêu đi vào, sau đó đóng cửa lại rất nhanh.

Không bao lâu, bên trong truyền đến tiếng chửi mắng sắc bén của nàng ta.

"Cái gì?! Ngươi không phải là Trương Sinh gì đó mà bà mối Trần giới thiệu sao?... Ngươi là tên dê xồm ở đâu ra! Cút ra ngoài cho lão nương! Tưởng lão nương là một quả phụ dễ bắt nạt sao?"

Quân Huyền Kiêu chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn sẽ bị một quả phụ khóc lóc sướt mướt cầm đòn gánh đánh đuổi.

Hắn nổi trận lôi đình, Trấn Bắc Vương hắn muốn cái gì, cho đến bây giờ đều cứng rắn đoạt lấy, từ lúc nào lại trở nên chật vật như vậy?

Nhưng vừa nghĩ tới những việc này liên quan đến vấn đề có thể chữa khỏi bệnh cho Thẩm Ngọc, những kiêu ngạo và tính khí nóng nảy kia của Quân Huyền Kiêu, chỉ có thể miễn cưỡng đè ép xuống, một chút cũng không lộ ra, tiếp tục đi đến hộ nhân gia tiếp theo.

"Tuổi còn trẻ tay chân lành lặn, vậy mà lại học theo những tên ăn mày kia xin gạo?! Nhìn ngươi cũng cao ráo khỏe mạnh, tìm cái việc gì đấy mà làm tự nuôi sống bản thân, đừng có mà lười biếng nữa...."

"Ngươi nhìn nhà ta giống thừa lương thực lắm à? Từ khi tên Ác bá Trấn Bắc Vương kia tới, đất nhà chúng ta đã bị trưng thu một nửa, một nhà già trẻ lớn bé còn không đủ sống, không có, không có đâu!"

...

Trên xe ngựa, Hồng Liên thu lại cái đầu đang ngó ra bên ngoài cửa sổ, ánh mắt hoài nghi dừng lại trên người Biển Thập Tứ.

"Ngươi nói cái phương thuốc dân gian kia, thật là chữa được bệnh sao?"

"Đương nhiên là...." Biển Thập Tứ kéo dài giọng, "Không rồi~"

"Vậy ngươi còn..."

Biển Thập Tứ hơi chột dạ lẩm bẩm nói: "Ta chỉ kích động hắn một chút, ai ngờ hắn thật sự đi xin ăn chứ...."

"Ha ha ha!" Hồng Liên vui vẻ nói, "Lá gan không nhỏ nha, ngươi coi chừng Vương gia biết được sau này sẽ chém đầu của ngươi!"

"Ngươi dám nói! Lão tử xé rách mỏ chim của ngươi!" Biển Thập Tứ trợn mắt nói, "Không phải ta đây đang vì Thẩm Ngọc trút giận sao, nhìn hắn cao cao tại thượng từ sáng đến tối, không coi Thẩm Ngọc như con người, nên cho hắn một ít giáo huấn, dù sao gần đây Thẩm Ngọc cần phải dưỡng bệnh, ăn chút cháo ngũ cốc lương thực mới có lợi..."

Hồng Liên cũng sâu sắc cho rằng như vậy, yếu ớt nói: "Nếu có một nam nhân, vì ta mà không cần tôn nghiêm, dù có phải chết thay hắn, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện."

Trông thấy Trấn Bắc Vương nặng nề bước trở về, Biển Thập Tứ và Hồng Liên chán nản vội vàng trốn về xe ngựa của mình.

Sau khi dạo chơi một vùng rừng hoa anh đào, trên đường hồi cung, Quân Huyền Kiêu luôn buồn bực không vui, hắn muốn tung hoành thiên hạ, nhưng ngay cả một nắm lương thực hắn cũng không xin được, thật là mất mặt.

Thẩm Ngọc thân thể yếu, đường xe vất vả hơn nửa ngày liền mệt chỉ muốn đi ngủ, Quân Huyền Kiêu nhanh tay nhanh mắt thuận theo tình thế cho Thẩm Ngọc tựa vào trong lồng ngực mình, nhìn gương mặt an tâm ngủ say của Thẩm Ngọc, nửa ngày buồn rầu cũng tan thành mây khói, cái gì mà kiêu ngạo tôn quý, đều là giả hết, chỉ cần ôm y vào lòng, Quân Huyền Kiêu liền cảm thấy có tất cả.

"Ngọc Nhi, vì ngươi, chuyện hoang đường gì ta cũng có thể làm đi, ngươi lúc nào mới chịu tiếp nhận lại ta?"