Á Nô

Chương 138: Tỉnh lại




Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi

Hồng Liên tắm rửa thay y phục xong sau đó đẩy cửa ra, trông thấy Tống Thanh đang ngây ngốc ngồi trong Vũ đình, giống như mất hồn, Hồng Liên rón ra rón rén đi đến sau lưng, nhìn thấy lòng bàn tay của hắn đang nâng một viên đậu đỏ.

"Đậu tương tư?"

Hồng Liên bĩu môi, ngụ ý của thứ này hắn đương nhiên biết, lại không biết là ai đưa cho Tống Thanh, nhìn bộ dạng đờ đẫn của hắn, chắc chắn là đang nhớ đến tiểu yêu tinh nào đấy.

"Ai nha~ vật tốt gì đây, để ta xem xem...Hồng Liên đột nhiên vươn tay, Tống Thanh bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn giành mất, giận tím mặt đứng lên.

"Ngươi làm gì? Trả lại cho ta!"

"Sao Tống đại gia lại có loại đồ chơi của tiểu nữ nhi thế này?" Hồng Liên giấu tay sau lưng nói, "Trước đó ngươi phải nói cho ta, tín vật định tình này là ai tặng cho ngươi hả?"

Tống Thanh trừng mắt, hắn nhặt được hồng đậu ở Vương phủ, vốn là muốn trả lại cho Thẩm Ngọc, bất quá Thẩm Ngọc lại bị tổn thương thấu tâm, nên Tống Thanh không muốn hoàn trả thứ này nữa, dứt khoát giữ lại bên mình làm vật tưởng niệm.

Tống Thanh đối với Thẩm Ngọc, có một ít tình cảm quý mến không giả dối, nhưng hắn tự biết không có duyên phận, nên chưa từng có hành động vượt quá giới hạn.

"Không liên quan đến ngươi!"

Tống Thanh không muốn nói lai lịch của hồng đậu cho hắn, họa từ miệng mà ra, bị người khác biết được sẽ chỉ gây ra tai họa không cần thiết cho hai người.

"A~ ta biết rồi, là nhân tình trong cung kia phải không?" Hồng Liên giảo hoạt nói, "Ta đã nói các ngươi suốt ngày liếc mắt đưa tình, sớm qua lại với nhau rồi phải không, may mà ta thông minh, để mắt đến các ngươi từ lâu."

Tống Thanh hừ một tiếng nói: "Không phải ngươi chỉ buôn da bán thịt làm ăn sao? Còn quản ân khách làm gì?"

"Ta sợ bị người khác cướp miếng ăn." Hồng Liên nói khoác không biết ngượng, "Vả lại, ta là đang thay Vương gia để mắt đến các ngươi."

Tống Thanh không kiên nhẫn: "Ngươi bớt lo chuyện bao đồng, trả lại đồ cho ta!"

"Vậy ngươi bắt lấy!"

Hồng Liên vung tay, ném đến chỗ xa nhất, vốn dĩ hồng đậu rất nhỏ, ngay cả cái bóng Tống Thanh cũng không kịp nhìn.

"Ngươi làm gì vậy?!"

Tống Thanh nôn nóng vòng qua vòng lại, nhưng viện tử lớn thế này, núi giả hoa cỏ, còn có một hồ nước, tìm ở đâu được?

".....Dùng sức hơi lớn, hình như rơi ở dưới ngọn hải đường kia, ngươi tìm thử xem..."

Tống Thanh gấp đến độ hồ đồ rồi, thật sự đi chung quanh cây hải đường bới cỏ dại tìm kiếm. Hồng Liên nhìn hắn si ngốc bới cỏ, nhếch miệng cười xấu xa, mở tay ra nhìn hồng đậu, ánh mắt hắn sắc bén, kỳ thực hắn đã sớm nhìn thấy phía trên có khắc ba chữ "Quân Huyền Kiêu", sau đó tiện tay ném vào trong bồn hoa.

Tống Thanh tìm hồi lâu, trong lòng sinh nghi.

"Có phải ngươi giấu ở chỗ nào rồi đúng không?!"

Hồng Liên vô tội nói: "Thật sự ta đã định ném cho ngươi rồi, ta cũng không nghĩ đến sức lực trời sinh mạnh mẽ, ném một cái liền bay quá xa."

Tống Thanh nhìn thẳng vào hắn, người này tâm tư quỷ kế đa đoan, lời hắn nói một chữ Tống Thanh cũng không dám tin. Hồng Liên bị nhìn chằm chằm đến sợ hãi, chột dạ nói: "Không phải chỉ là một hạt đậu thôi sao, chút nữa ta mua cho ngươi một cân! Không, mười cân, để cho ngươi ở nhà rang chơi."

Đối với tính khí vô lại của Hồng Liên, Tống Thanh không biết làm thể nào, suy sụp tinh thần ngồi trên thềm đá.

Hồng Liên thấy hắn không phát hỏa, đi đến cọ bên người hắn.

"Nếu không thì... mua thêm một cân hạt hướng dương?"

Tống Thanh không thích đùa giỡn với hắn, đỡ trán lẩm bẩm nói: "Chỗ ta mới nhận được tin tức, Ngọc Nhi trúng độc, sinh tử chưa rõ."

Hồng Liên sững sờ một chút, suy nghĩ của hắn so với Tống Thanh thông minh hơn nhiều, nghĩ đến Thẩm Ngọc tìm bọn họ uống rượu, nhất định là Thẩm Ngọc đã đoán được cái gì đấy, mới cố ý thành toàn cho hắn và Tống Thanh.

"Ta thay ngươi đi hỏi thăm một chút." Hồng Liên vỗ ngực nói.

Tống Thanh liếc mắt nhìn hắn, không biết rốt cuộc là hắn có ý tốt hay lại có chủ ý quỷ quái nào.

"Bất quá ngươi cũng đừng quên ân tình của ta." Hai mắt Hồng Liên phóng ra ánh sáng yêu mị, "Ngày nào đó ta không còn bạc nữa, sẽ đến tìm ngươi."

Xe ngựa của Hồng Liên dừng ở cửa cung, đúng lúc gặp Biển Thập Tứ cùng hắn vào cung.

Biển Thập Tứ vén rèm lên, nhìn thấy trong xe ngựa Hồng Liên trang điểm lỗng lẫy thò đầu ra nhìn, mặt lộ vẻ khinh thường.

Hồng Liên hắng giọng hô to: "Biển Thập Ngũ!"

Biển Thập Tứ giật giật lông mày, thật sự lười để ý đến con hồ ly đực này, vậy mà hắn dám gọi thẳng kỳ danh, còn "cmn" gọi sai nữa, cũng không biết có phải là cố ý hay không.

"Đừng quan tâm đến hắn! Đi mau."

Biển Thập Tứ thúc giục mã phu, nhưng Hồng Liên đã chạy vài bước tới, nhảy lên xe ngựa của hắn, không mời mà tự chui vào xe.

"Cút ra ngoài, đừng xông thúi xe ngựa của lão tử!"

Biển Thập Tứ vừa nhìn thấy hắn liền không có cách nào bảo trì bình tĩnh nhã nhặn.

"Xe ngựa của ta không thể tiến cung, đi nhờ một đoạn, tiện đường." Hồng Liên đặt mông chen đến bênh cạnh Biển Thập Tứ, hỏi thẳng vào vấn đề,"Ta hỏi ngươi, Thẩm Ngọc như thế nào rồi?"

Biển Thập Tứ quẹt mũi, nhíu mày nói: "Uống kịch độc tự sát, sống dở chết dở."

Nếu không phải nhiệt độ cơ thể Thẩm Ngọc đã giảm, Biển Thập Tứ cũng hoài nghi có thật là giả chết hay không.

"Có phải ngươi đưa thuốc cho y!" Hồng Liên trừng mắt nói, "Trong cung chỉ có chỗ của ngươi mới có độc dược."

Biển Thập Tứ không trả lời.

"Ta biết ngay ngươi là tên lang băm coi mạng người như cỏ rác mà."

"Ngươi nói láo."

Trong xe truyền ra chấn động kịch liệt, hai người hùng hùng hổ hổ vặn vẹo đánh nhau, không lâu sau, hai người mặt đỏ tía tai, thở hổn hển, như đôi gà chọi.

"CMN ngươi có phải là nam nhân hay không? Đánh lộn cào mặt?" Biển Thập Tứ phẫn nộ gào lên.

"Ngươi kéo rụng từng sợi tóc của ta thì thế nào?"

Hai ngươi đều không có nhiêu sức lực, tính toán nếu đánh tay đôi, ai cũng không chiếm được lợi thế, mặt Biển Thập Tứ bị cào rách một vệt, trong tay nắm một túm tóc đen của Hồng Liên, tranh cãi ầm ĩ đến tẩm điện của Trấn Bắc Vương mới chịu yên tĩnh lại.

Quân Huyền Kiêu nhìn thấy Biển Thập Tứ, mừng rỡ như điên nói: "Ngọc Nhi tỉnh rồi! Y tỉnh rồi! Thập Tứ, ngươi mau đến nhìn một chút..."