A Nhược Có Thần Linh

Chương 1




Nàng nhìn thấy có đứa trẻ bị ném vào hố lửa, nó mới chỉ tầm 3 tuổi mà thôi. Đêm qua, nó chết trong lòng mẹ nó. Sáng nay, đến khi bị người ta phát hiện, người nó vẫn còn ấm.

Người phụ nữ kia không nỡ ăn thịt con, đành bán nó với giá hai củ khoai lang. Cuối cùng, xác đứa trẻ bị ném vào đống lửa, sau khi nướng chín thì phơi thành thịt khô.

Loạn thế hoành hành, đây là việc bình thường ngày nào cũng thấy. Tuy vậy, nàng vẫn chưa thể quen được, cũng không đành lòng dù đã thấy rất nhiều lần, không thể thản nhiên như những người khác. Thậm chí, nàng còn thấy người đàn bà kia ôm củ khoai lang, vừa gào khóc, vừa nhìn con mình trong đống lửa kia với ánh mắt tham lam, rối rắm, tự trách.

Thật đáng sợ, cũng thật buồn nôn.

Hà Tang gia gia nói, cái buổi người ăn người này, khó mà kết thúc trong thời gian ngắn.

Nàng không biết nguyên nhân gây ra loạn lạc, chỉ nghe Hà Tang gia gia nói, thời ông còn nhỏ, các quốc gia bắt đầu xích mích gây chiến với nhau. Chiến tranh loạn lạc, dân chúng lầm than, đánh mãi tới khi chẳng còn đất nước, chẳng còn nhà. Đất đai bị cướp mất, kẻ tham lam đói khát ăn cả hạt giống không tha. Cứ thế vài chục năm, nơi nào có người thì nơi ấy không còn một nhành cây ngọn cỏ, vì đến vỏ cây, rễ cây cũng giúp người ta xoa dịu cơn đói.

Nàng lớn lên nhờ rễ cây.

Thứ ấy dẻo dẻo, dai dai, nhai hoài đến lúc thấy đỡ dai hơn một chút là nuốt được. Có vài cái rễ cây vẫn còn hơi nước, lúc ăn còn dính chút vị ngọt ngọt, tanh tanh của đất, là của quý hiếm thấy trong thời buổi loạn lạc này.

Giờ phút này, nàng đang cầm thứ nàng tự cho là của báu.

Đêm dài đường tối, muốn quay về trại Niên Vũ phải băng qua mấy ngọn đồi. Hà Tang gia gia dặn nàng có tìm cái ăn cũng đừng đi xa quá, lỡ đâu bị đám người man rợ kia túm được, bất kể nàng còn sống hay chết cũng ném vào lửa nướng ăn. Kể ra số nàng cũng may, man rợ không thấy, nhưng trên đường về lại gặp được thần linh.

Tiếng chuông bạc đung đưa trong làn gió hiu quạnh, nàng ngửi thấy một mùi hương rất thơm, thấm vào ruột gan, là mùi hương nàng chưa từng ngửi bao giờ. Vì vậy, nàng nhìn theo hướng hương thơm bay tới, đôi mắt tròn xoe va phải ánh trăng thượng ngàn.

Lá cây trong rừng đã bị người ta vặt hết từ lâu, đến cả mấy cành non mới nhú cũng bị vặt sạch giảm cơn đói khát. Ngờ đâu lúc này có một chàng trai đang dựa vào mấy cành cây trần trụi đó. Chàng mặc áo gấm tựa ánh trăng, tay áo bềnh bồng, ánh sáng thần thánh tỏa ra từ người chàng, đôi chân ngọc trắng nõn để trần, dựa vào cành cây biếng nhác.

Ba cái chuông treo lủng lẳng trên chân chàng mà không cần dây đeo, tiếng chuông thanh thúy ban nãy phát ra từ đó.

Nàng như con thú non lạc vào tiên cảnh, ngơ ngẩn nhìn thần linh, quên mất cử động, chỉ nhìn thẳng vào đối phương.

Đó là người đẹp nhất mà nàng từng gặp qua trong đời. Nàng chưa từng đi học, nhưng nàng nghĩ tất cả từ ngữ ngợi khen trên thế gian này từng xuất hiện trong sách chắc cũng không đủ để miêu tả chàng.

Chàng trai cười nhẹ với nàng. Trong giây phút ấy, nàng như thấy tim mình ngừng đập, hai bên tai ù ù như lạc vào trong sương mù. Nàng như bị thôi miên, thậm chí còn muốn dâng hiến tính mạng của mình.

“Nàng cầm gì thế?” Giọng của chàng như tiếng nhạc trời, nàng vội dâng ba cọng rễ cây trong tay lên, cung kính đáp: “Ăn… ăn ngon lắm, người ăn không?”

Chàng trai liếc nhìn, phất tay điểm vào tay nàng, ba cọng rễ lập tức biến thành ba con chim bạc lông ánh rực rỡ, bay đi.

Đồ ăn bay mất rồi.

Dù nàng đã đói bụng nguyên một ngày, nhưng nàng không hề thấy tiếc.

Nàng chưa bao giờ thấy con chim nào đẹp đến thế. Trên thực tế, chim sẻ trong bán kính vài trăm dặm quanh đây đều bị người ta ăn hết cả.

Ba con chim bạc vây quanh chàng trai, tay áo chứa cả trời sao, như dải ngân hà xa xôi, mà cháng còn sáng chói hơn ánh trăng trên trời.

Mãi sau này, nàng mới biết đêm đấy khi vội vàng chạy về trại Niên Vũ, nàng đã may mắn đến mức nào. Nàng vô tình lạc vào kết giới của thần, mà chàng trai được người đời gọi là “Thần giải tai ương” đã lấy mất ba bữa cơm của nàng một cách dễ dàng.

Nàng là “A Nhược”, đây là cái tên thần lấy cho nàng.